Thiên Vu

Chương 867: Lại một người đáng thương bị vận mệnh trêu cợt (2)



- Nếu như… Có nếu như sao?

Thần tình Niên Tiểu Linh có chút bàng hoàng, ánh mắt có chút hoang mang, lắc đầu một cái, rù rì nói:

- Mặc dù có nếu như, ta cũng không muốn vì Niên gia chúng ta liên lụy đến nhiều người như vậy.

- Nha đầu, sao ngươi cố chấp thế chứ, coi như có một tia cơ hội, ngươi cũng không được từ bỏ.

- Phân di, ta biết ngươi tốt với ta, nhưng rất nhiều chuyện đã được quyết định từ lâu trong số mệnh, ta căn bản không thể ra sức, cũng không có cơ hội lựa chọn.

Thấy Phân di còn muốn nói điều gì, Niên Tiểu Linh liền tranh trước, nói:

- Phân di, những lời ngươi nói ta đều cẩn thận nghĩ tới, tmaj thời không nói chuyện có thể hay không mời nhiều cao thủ như thế đến hỗ trợ, mặc dù là có thể, đến lúc đó nhất định sẽ gây ra một hồi chiến tranh không thể tưởng tượng được.

- Tiểu Linh, ngươi cứ thử xem sao.

- Không cần thử, bởi vì ta biết Nhân vương Mạc Vấn Thiên chưa bao giờ thỏa hiệp, hắn cũng sẽ không thỏa hiệp, nếu ta mời những người này đến hỗ trợ, không những không giúp được Niên gia chúng ta, còn có thể gây ra một hồi chiến tranh cực lớn, điều này ta biết rõ, Mộ Vân Không, Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần đều rất rõ ràng, bọn họ căn bản sẽ không tới giúp ta, cho dù hiện tại ta nương nhờ vào học phủ Trung Ương cũng không được.

Phân di vẫn biết Niên Tiểu Linh là một người vô cùng lý trí, nhưng lúc này nàng mới biết được Niên Tiểu Linh còn lý trí hơn nhiều trong tưởng tượng của nàng, cũng vì nghe được những lời kia, nàng mới ý thức được con đường này tựa hồ thực sự không thể thực hiện được, bởi vì con người Nhân vương Mạc Vấn Thiên quá cường đại, quá bá đạo, trước giờ đều là nói một không hai, không cho bất luận người nào có quyền nghi vấn. Chính như Niên Tiểu Linh nói, Nhân vương Mạc Vấn Thiên là một người chưa bao giờ thỏa hiệp, đừng nói lần này mời người học phủ Trung Ương tới, dù là mời cả người của sáu đại bá chủ, mười vương mười tử tới, sợ là Nhân vương Mạc Vấn Thiên cũng sẽ không thỏa hiệp, hắn nhất định sẽ không do dự phát động một hồi chiến tranh, chứng minh bá quyền của mình.

- Lẽ nào thực sự không còn chút biện pháp nào, lẽ nào trong thiên hạ thực không có một ai ngăn nổi Nhân vương Mạc Vấn Thiên?

Phấn di lắc đầu thở dài.

- Phấn di, ngươi không phải lo lắng cho ta, ta đã nghĩ thông từ lâu rồi, đơn giản chỉ là lập gia đình mà thôi.

Trên dung nhan tuyệt mỹ của Niên Tiểu Linh có ba phần u buồn, bảy phần lành lạnh, thoáng hiện lên ý cười an ủi, nói:

- Huống chi lại là bậc thiên chi kiêu tử như Phương Thiên Nam, bất kể là tư chất hay tu vi thì hắn đều vượt trên ta, lại là đoàn trưởng một trong năm đại phân đoàn chủ lực của đoàn vinh quang Vương Giả, trong tay nắm mấy trăm ngàn hùng sư vinh quang, trong thiên hạ có không biết bao nhiêu thiếu nữ tranh nhau muốn gả cho hắn, còn ta chỉ là một nữ tử của một gia tộc xuống dốc, có thể gả cho hắn là vinh hạnh của ta, Phân di, ngươi nên cảm thấy vui cho ta mới đúng.

- Nhưng ngươi căn bản không hề thích hắn, thậm chí còn là chán ghét, nếu gả đi cho một nam nhân chính mình chán ghét, vậy thì…

Phân di liên tục thở dài, thầm than vận mệnh bất công.

- Ta bây giờ không thích hắn, cũng không có nghĩa là sau này không thích, có thể sau này ta thích hắn cũng không chừng, vì thế, Phân di, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta tự biết chiếu cố tốt cho chính mình.

Nói là Niên Tiểu Linh đang an ủi Phân di, nhưng không bằng nói là nàng đang tự an ủi chính mình, Phân di nhìn ra được, đặc biệt là khi Niên Tiểu Linh dùng một loại ngữ khí dửng dưng nói ra những lời này, vì hiểu được nên càng thêm đau lòng hơn, nói:

- Tiểu Linh, ngươi thực sự nhận mệnh sao?

- Không nhận mệnh thì có thể như thế nào đây?

Giờ khắc này, tựa hồ Niên Tiểu Linh thực sự không bận tâm một chút nào, vẫn cố ý nhún nhún vai, cười nói:

- So với mười hai vị nữ thần cũng bị vận mệnh trêu cợt, ta đã xem như rất hạnh phúc rồi, mười hai người các nàng hoặc là nữ vương thượng cổ, hoặc là thần nữ hạ phàm, hoặc là tinh nữ chi tử, mỗi một người đều là những vị kỳ nữ siêu phàm thoát tục, nhưng các nàng đều đã yêu cùng một nam nhân, nhưng sau đó thì sao, cuối cùng còn không phải bị vận mệnh trêu ngươi, nam nhân kia trảm thiên duyên, đoạn nhân quả, chung kết vận mệnh… Những vị nữ thần thân thế bất phàm kia cũng không thể không nhận mệnh, nhỏ bé như ta thì thế nào đây?

Chuyện ái hận tình cừu giữa Lạc gia đại danh đỉnh đỉnh và mười hai nữ thần từ lâu đã thành cố sự lưu truyền khắp thiên hạ, Phân di tự nhiên cũng biết, đối với chuyện này, nàng ngoại trừ ai thán cũng chỉ có thể ai thán. Bỗng nhiên, phảng phất như nghĩ đến điều gì, thần tình nàng kích động, nói:

- Ta biết trong thiên hạ có ai có thể ngăn cản Nhân vương Mạc Vấn Thiên rồi, chính là Lạc Anh – Nữ thần Phượng Hoàng yêu diễm quyến rũ động thiên hạ, vì người trong thiên hạ đều biết Nhân vương Mạc Vấn Thiên quý mến Phương Hoàng nữ thần, vì Phượng Hoàng nữ thần, Nhân vương Mạc Vấn Thiên có thể làm bất cứ điều gì, nếu như nàng chịu ra mặt…

Đúng vậy, chuyện Nhân vương Mạc Vấn Thiên quý mến Phượng Hoàng nữ thần Lạc Anh, trong thiên hạ không ai không biết, không ai không hiểu. Ai cũng biết nhân vương Mạc Vấn Thiên Phượng Hoàng nữ thần Lạc Anh có thể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, nếu như nói có ai có thể ngăn cản Nhân vương Lạc Vấn Thiên, như vậy người này không phải Lạc Anh còn là ai khác. Nhưng rất nhanh, Phân di lại lắc đầu buồn bã, từ khi Lạc gia đại danh đỉnh đỉnh biến mất khỏi thiên hạ mười năm về trước, Lạc Anh cực kỳ bi thương, từ đó quy ẩn, cũng chưa từng đặt chân trong thiên hạ, mười năm qua không ai biết được hành tung của nàng, có thể tìm nàng ở đâu đây?

- Nếu như Lạc gia còn sống thì tốt rồi… Có thể dễ dàng tìm được Phượng Hoàng nữ thần.

Phân di phát ra lời cảm thán, lại bật cười nói:

- Không… Nếu như Lạc gia còn sống, căn bản không cần tìm Phượng Hoàng nữ thần, nếu hắn quả thực còn sống, sao đến lượt Mạc Vấn Thiên càn rỡ, hắn chỉ cần đứng nới đó, cái gì cũng không cần nói, cái gì cũng không cần làm, chỉ vậy thôi đã đủ dọa chết Mạc Vấn Thiên rồi.

- Lạc gia…

Trong miệng Niên Tiểu Linh khẽ nỉ non cái tên Lạc gia này, đôi con ngươi trong suốt không khỏi toát ra một loại sắc thái tâm tình phức tạp, thần tình cũng trở nên càng thêm bàng hoàng, phảng phất như đang hồi ức một điều gì đó.

- Tiểu Linh, ngươi nói thật cho ta biết, đến hiện tại ngươi vẫn không quên được Lạc gia sao?

Kỳ thực qua nhiều năm như vậy, trong lòng Niên Tiểu Linh vẫn cất giấu một bí mật, một phần thầm mến được nàng cất giấu tại nơi sâu xa nhất trong tâm hồn, nói đến cũng là thời điêm phát sinh trận chiến kinh thiên địa, khiếp quỷ thần tại mười năm về trước. Năm ấy, Niên Tiểu Linh bất quá chỉ tám, chín tuổi, vẫn là một thiếu nữ ngây thơ chưa hiểu thế sự, năm đó đường lớn ngõ nhỏ khắp nơi đều truyền lưu những cố sự truyền kỳ liên quan đến Lạc gia làm trái ý trời.