Thiên Vu

Chương 895: Là hắn sao?



- Nhị gia, ngươi không nên nhắc tới tên tiểu bạch kiểm kia, gia hỏa đó căn bản không thể nào là Lạc gia.

Nghe thấy Lãnh Cốc nhắc tới tiểu bạch kiểm kia, Phân di liền biết là không hay, bí mật truyền âm.

- Chỉ cần trước tiên cho Tiểu Linh tin tưởng là được, cái khác sau này hãy nói.

- Ngươi còn không biết, tiểu bạch kiểm kia là do Tiểu Linh dẫn về, nàng làm sao có thể tin được.

- Cái gì?

Lãnh Cốc sửng sốt như bị sét đánh, vốn hắn nghĩ nói ra tiểu bạch kiểm kia, trước tiên cho Tiểu Linh thấy được một cái hi vọng, ít nhất như vậy có thể chặt đứt được ý niệm tự sát của nàng, còn tiểu bạch kiểm kia có phải Lạc gia hay không căn bản không trọng yếu, nhưng vạn lần không nghĩ tới, Niên Tiểu Linh không những nhận thức tiểu bạch kiểm kia, hơn nữa hắn còn là do chính nàng đưa về? Về phần làm sao lại dẫn về thì hiện tại Lãnh Cốc không có tâm tư tìm hiểu, bởi vì đã không còn trọng yếu, nếu như một ngươi chưa từng thấy rồng, Lãnh Cốc có thể tùy tiện tìm một con rắn để giả mạo, nhưng nếu đã gặp rồng, hiện tại lôi ra một con rắn, ngươi bảo nàng làm sao tin tưởng là rồng được?

Phải làm sao bây giờ? Lần này phải làm sao đây?

Thấy thần tình Niên Tiểu Linh cực kỳ tuyệt vọng, mạnh mẽ cắn môi, lắc đầu, nhắm mắt lại, tựa như nhận mệnh, ánh sáng quanh thân càng lúc càng cường đại, càng lúc càng hỗn loạn, bất luận người nào cũng cảm giác được linh tức hỗn loạn đang được ngưng tụ, loại cảm giác này như núi lửa lúc nào cũng có thể bộc phát, mọi người bắt đầu không ngừng lùi về phía sau, sợ bị Niên Tiểu Linh tự nổ làm lửa cháy lan đến mình, ngay cả Phương Thiên Nam cũng gánh không được, lui về phía sau.

Niên đại thiếu khản cổ hò hét, Lãnh Cốc lung lay, Phân di cũng lung lay, mọi người đều hoảng rồi. Đúng lúc này, không biết từ chỗ nào truyền đến một thanh âm:

- Tiểu muội muội, không muốn gả thì không gả, hà tất phải nghĩ quẩn chứ.

Là ai?

Mọi người nhìn lại xung quanh, bất ngờ phát hiện một người đi tới bên này, người kia nhìn qua độ hơn hai mươi tuổi, tóc dài tự nhiên buông xõa, mặt đẹp như ngọc, trên khuôn mặt tuấn tú còn có thêm năm phần âm nhu, hơn nữa một bô quần áo đỏ tươi hào hoa phú quý càng khiến cho hắn thêm phần phong độ, càng tuấn lãng hơn, tựa như một mỹ nam tử yêu di đi ra từ trong tranh.

Thấy nam tử này, cả người Lãnh Cốc đều ngây ra, trừng lớn hai mắt giống như gặp phải quỷ thần, chỉ vào nam tử áo đỏ đang đi tới, lắp bắp ngươi ngươi nửa ngay, Phân di bên cạnh lập tức truyền âm bí mật, nói:

- Hắn chính là tiểu bạch kiểm được Ngự Nương bao dưỡng.

Cái gì? Là hắn?

Trong nháy mắt vừa rồi, Lãnh Cốc đúng là cho rằng Lạc gia còn sống, nghe Phân di nói như thế, hắn mới biết được kẻ này chính là tiểu bạch kiểm trong lời đồn được Ngự Nương bao dưỡng, bất quá, hắn đúng là rất giống Lạc gia, trách không được có thể khiến nhân vật cỡ Ngự Nương tự lừa mình coi hắn là Lạc gia, đúng là quá giống đi. Vào lúc này gia hỏa kia tới làm gì? Lãnh cốc linh cơ hơi động, làm bộ dáng dấp kích động, cười to nói:

- Lạc gia, ngươi… Ngươi thật sự không chết! Ha ha ha! Ta biết ngay là ngươi không chết! Ta nhớ ngươi phát điên rồi!

Hắn vọt thẳng tới ôm Trần Lạc, đồng thời bí mật truyền âm, nói:

- Tiểu tử, bắt đầu từ bây giờ ngươi liền làm bộ là Lạc gia, dám nói chữ không, lão tử giết chết ngươi!

- Không cần giả bộ, ta thực không có chết!

Trần Lạc bất đắc dĩ cười cười, nói:

- Bất quá nói đi nói lại, tiểu tử ngươi cũng thật hiểu rõ ta, phân tích đủ thấu triệt, cho dù ta là một người giả, cũng sẽ bị ngươi nói cho thành thật.

Hắc! Tiểu tử này đúng là rất giỏi nhập vai đây. Lãnh Cốc bèn cười ha ha:

- Tâ biết ngay là ông trời không giết được ngươi!

Dứt lời, lại khẩn trương truyền âm, nói:

- Tiểu tử, được! Cứ nói như vậy, sau khi chuyện thành công, ngươi muốn thứ gì, lão tử đây cho ngươi cái đó.

Trần Lạc lắc đầu một cái, dĩ nhiên không biết nên nói gì cho phải, bất quá hiện tại hắn cũng không thèm giải thích quá nhiều.

- Muội tử, ngươi nhìn xem, ca ca không có lừa ngươi chứ, Lạc gia thực không chết, ngươi yên tâm, chỉ cần có Lạc gia ở đây, không ai dám bắt nạt ngươi.

Lãnh Cốc lại truyền âm, nói:

- Tiểu tử, nhanh đi khuyên bảo Niên Tiểu Linh không được tự sát, nói chuyện phải chú ý đúng mực.

Trần Lạc vỗ vỗ bả vai của hắn, ra hiệu cho hắn yên tâm, sau đó trực tiếp bước qua, nhìn Niên Tiểu Linh, nói:

- Đi thôi, ta đưa ngươi về nhà.

Niên Tiểu Linh nhìn hắn, lắc đầu một cái, nói:

- Không được đi qua…

Dứt tiếng, ánh sáng quanh thân nàng càng thêm hỗn loạn.

Thấy một màn này, Lãnh Cốc khẩn trương truyền âm qua:

- Tiểu tử, ngươi tạm thời không cần qua đó.

Trần Lạc cứ mắt điếc tai ngơ, tiếp tục tiến lên, còn Niên Tiểu Linh lại lùi về phía sau, ánh sáng quanh thân càng hồn loạn, chỉ thiếu chút nữa là nổ tung. Lãnh Cốc quả thực giận điên người, truyền âm quát:

- Tiểu tử, con mẹ ngươi hại chết muội tử ta mất. Đại gia ngươi, chạy về cho lão tử!

Thế nhưng, bất luận hắn hô hoán thế nào, tiểu bạch kiểm kia vẫn đi về phía trước.

- Nhị gia, nhớ… Nhớ dẫn đại ca… Rời khỏi nơi này… Rời khỏi…

Rào!

Ánh sáng hỗn loạn quanh thân Niên Tiểu Linh đột nhiên điên cuồng lấp lóe, sóng linh tức chấn động khổng lồ như núi lửa muốn bạo phát, giờ khắc này, mọi người đều vận dụng linh lực chống đối, Lãnh Cốc và Niên đại thiếu cũng lấy ra linh lực chống đối, nhưng rất nhanh hắn phát hiện điểm lạ, không biết tại sao linh tức hỗn loạn trên người Niên Tiểu Linh đột nhiên tán loạn, ngay cả ánh sáng lấp lóe hỗn loạn cũng biến mất không còn tăm hơi.

Chuyện gì xảy ra?

Không có ai biết, mọi người đều không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn thấy thân thể Niên Tiểu Linh lảo đà lảo đảo, trên dung nhan tuyệt mỹ tràn đầy vẻ khó có thể tin, nhìn tiểu bạch kiểm đang đi tới, rù rì nói:

- Ngươi… Làm gì ta… Làm gì ta…

Rất nhanh, thể lực của nàng không còn chống đỡ được nữa, lập tức ngã xuống đất, Trần Lạc nhanh tay nhanh mắt tiến lên ôm lấy, cười nói:

- Đương nhiên là làm chuyện nên làm.

Vừa rồi Niên Tiểu Linh đang muốn súc tích linh lực tự sát, nhưng đột nhiên không biết tại sao linh lực dự trữ trong khoảnh khắc bị hóa giải một cách thần kỳ, nàng cứ như vậy nằm trong lòng Trần Lạc, kinh ngạc nhìn, rù rì nói:

- Ngươi… Đến cùng là ai…

- Không phải ngươi nói muốn gả cho ta sao? Ta là người ngươi nói đến đó.

Ầm! Não hải Niên Tiểu Linh trống rỗng một trận, ngay cả tư duy cũng triệt để đọng lại, chỉ biết nhìn khuôn mặt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc này, rù rì nói:

- Không… Không thể nào, ngươi không thể nào là hắn.

- Tại sao không thể chứ?

- Hắn đã chết từ mười năm trước rồi, cả linh hồn và thể xác đều tán loạn, biến mất sạch sẽ, làm sao có thể còn sống, không thể nào, ngươi tuyệt đối không phải là hắn.