Thiên Vu

Chương 956: Nữ nhi tình



Lời vừa dứt, cỗ kiệu hình bát giác màu vàng đã đưa Mạc Khinh Sầu biến mất trong không trung.

Tư Đồ Mã Phi ôm lấy Liễu Diệp kiểm tra thương thế cho nàng, Liễu Giang đứng kế bên đang kinh hãi quá độ, muốn chạy tới hỏi thăm, chẳng qua vừa mới mở miệng đã bị Tư Đồ Mã Phi tát cho một cái lăn quay xuống đất.

- Liễu Diệp, ta chưa nhắc ngươi sau khi hạ phàm không được hành động một mình sao? Ngươi coi lời ta nói như gió thoảng bên tai à? Thế giới nhân gian không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu, sau này trước khi động thủ phải cảnh giác cao độ, không phải ai cũng là người ngươi có thể trêu chọc.

Nhìn ra được Tư Đồ Mã Phi cực kỳ phẫn nộ, đích xác, trước đó không lâu bị Nhân vương Mạc Vấn Thiên giết chết một tên người nhà, hiện tại Liễu Diệp thiếu chút nữa chết trong tay Nữ Vương thượng cổ Tuyết Thiên Tầm, tâm tình của hắn đặc biệt không xong, một Nhân Vương, một Nữ Vương thượng cổ, mặc dù hắn không sợ hai người kia, nhưng vì đại cục làm trọng, không muốn là địch với bọn họ, ít nhất lấy tình thế Vân Đoan hiện giờ không cho phép hắn làm như vậy.

Trong hư không Tiểu Phật linh giới.

Chiếc kiệu bát giác vàng rực như một con thuyền phi hành cực nhanh, bên trong kiệu trang trí hết sức xa hoa, giống như một tòa cung điện, một vị nữ tử anh khí bức người chỉ mặc một tấm lụa mỏng mềm che trên người, cong chân ngồi, nữ tử tóc bạc quần áo xốc xếch nửa hở nửa che, hai người đang hôn môi kích tình, ước chừng một đoạn thời gian thật dài mới chịu rời ra.

- Vì sao mới vừa rồi không trực tiếp giết nàng ta đi?

Mạc Khinh Sầu rúc vào trong ngực đối phương, lời nói lạnh lùng như băng.

Tuyết Thiên Tầm tùy ý ngồi đó, châm một chén rượu đỏ cho mình, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, trên dung nhạo bá đạo tuyệt mỹ không hề lộ ra chút sắc thái tâm tìm, chỉ thản nhiên nói:

- Ta không muốn xích mích với Đại Thế Tử, ít nhất hiện tại không muốn.

Nếu nói Mạc Khinh Sầu đẹp một cách lãnh diễm, cũng đẹp như một đóa hồng bằng băng, như vậy cái đẹp của Tuyết Thiên Tầm lại đường hoàng, rất có tính công kích, loại vẻ đẹp này giống như dám tranh sắc cùng với nhật nguyệt, cực kỳ bá đạo. Nàng cúi đầu nâng cằm Mạc Khinh Sầu, khóe miệng xẹt qua một nụ cười khẽ, nói:

- Nếu như ngươi thực muốn giết nàng, ta lập tức trở lại bầm thây nàng ta thành vạn đoạn.

- Nếu ta muốn giết nàng, ta sẽ đích thân động thủ.

Mạc Khinh Sầu đưa tay đẩy đối phương ra, sau đó đứng lên, vốn xiêm y đang nửa kín nửa hở liền thuận thế rơi tuột xuống, dáng người uyển chuyển lộ ra toàn bộ, đôi song phong cao ngất, kiêu đồn ngạo nghễ, cặp đùi đẹp thon dài, mái tóc dài ba ngàn sợi màu bạc rũ xuống nhìn mê người vạn phần, nàng đứng lên, nhìn phong cảnh bên ngoài chợt lóe lên rồi biết mất xuyên thấu qua cửa sổ, nói:

- Hai mươi bốn Kiều Nguyệt tước tử của Vân Đoan cũng không cường đại như lời đồn.

- A!

Tuyết Thiên Tầm lại tự rót rượu cho mình, vẫn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, nói:

- Chớ có coi thường hai mươi bốn Kiểu Nguyệt tước tử, mặc dù bọn họ chỉ là Hậu Thiên tiếp thu thế giới bổn nguyên ân cần chăm sóc, nhưng thực lực cũng không giống người thường, hơn nữa trong hai mươi bốn Kiểu Nguyệt tước tử cũng không phải toàn bộ là đám công tử tiểu thư không hiểu thế sự, có mấy người trong đó ngay cả ta cũng không tuyệt đối nắm chắc đánh bại.

Mười năm trước, Mạc Khinh Sầu không chịu thua, không thỏa hiệp, cả người lạnh như băng, trước giờ vẫn thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, hiện tại qua mười năm, nàng vẫn như vậy, khách biệt duy nhất chính là, mười năm trước cái băng lạnh trong nàng như băng lạnh giữa trời đông giá rét, tới hiện tại cái băng lạnh đó đã nội liễm phần nào, nhưng một khi bộc phát thì càng thấu xương hơn nữa, nói:

- Nếu quả đúng như ngươi nói, mười hai Đại Nhật thế tử thì thế nào, vừa rồi ngươi đã giao thủ với Tư Đồ Mã Phi, dường như cũng không thương tổn được hắn, là ngươi không muốn, hay là không thể?

- Tư Đồ Mã Phi? Ha ha!

Tuyết Thiên Tầm lắc lắc chén rượu đỏ trong tay, khóe miệng hiện ra nụ cười khinh thường, nói:

- Ta muốn thương tổn hắn, không cần qua một cái chớp mắt.

- Vậy sao ngươi không đánh hắn? Cũng là vì Đại Thế Tử?

- Có lẽ là thế.

Đối với câu trả lời của Tuyết Thiên Tầm, Mạc Khinh Sầu cũng không hỏi vì sao, bởi vì nàng chưa bao giờ hỏi hai chữ này, hơn nữa cũng biết Tuyết Thiên Tầm nhất định sẽ nói cho nàng biết. Quả nhiên, Tuyết Thiên Tầm đứng lên, đi tới ôm eo thon nhỏ của nàng, cười nói:

- Mười hai Đại Nhật thế tử trên Vân Đoan, từng người từng người tuyệt đối mạnh hơn nhiều so với ngươi tưởng tượng, bọn họ hoàn toàn xứng đáng với cái tên Thế Giới chi tử, mỗi người đều có Đại Nhật thủ hộ, muốn tổn thương bọn họ cũng không khó, nhưng nếu muốn giết chết, chỉ sợ là…

- Ngay cả ngươi cũng không thể?

Tuyết Thiên Tầm không chính diện đáp lại, chẳng qua ôm lấy nàng, nói:

- Ta nói rồi, ta tạm thời không muốn đối địch với Đại Thế Tử.

Mạc Khinh Sầu cũng không hỏi thăm, cứ trần truồng như thế đứng nhìn, Tuyết Thiên Tầm ôm nàng từ phía sau lưng, hôn lấy vành tay nàng, hai tay vỗ về mái tóc, thân người, nhẹ giọng nói:

- Ngươi có tâm sự?

Mạc Khinh Sầu không nói gì.

Tuyết Thiên Tầm với tay kéo nàng qua, ấn vào trên vách tường, đưa tay bắt lấy cằm Mạc Khinh Sầu, cười lạnh nói:

- Gần đây tâm sự ngươi vẫn luôn nặng nề, có phải có quan hệ với người kia hay không?

Mạc Khinh Sầu vẫn không nói, chỉ lạnh lùng nhìn lại.

- Nghe nói trước đó không lâu ngươi còn tự mình đi vực Tây Ách tìm hắn, đúng không?

Ngón tay Tuyết Thiên Tầm trượt đi mấy vòng trên cơ thể Mạc Khinh Sầu, từ thân người trượt xuống bụng nhỏ…

Không nói, vẫn là trầm mặc.

- Ngươi muốn gặp hắn? Đúng không?

Vừa nói chuyện, ngón tay Tuyết Thiên Tầm đã trượt xuống giữa bắp đùi Mạc Khinh Sầu, Mạc Khinh Sầu đột nhiên xuất thủ bắt lấy cổ tay của nàng, nói:

- Ngươi đoán đi.

- A!

Tuyết Thiên Tầm cũng không tiếp tục, bàn tay lật ngược lên điểm cao nhất của cơ thể nữ nhân, nói:

- Ngươi thực muốn gặp hắn?

- Ngươi đã nói giữa chúng ta vô luận như thế nào cũng không thể rời khỏi Trần Lạc.

- Giữa chúng ta đích xác không thể rời khỏi hắn.

Tuyết Thiên Tầm mở đôi môi đỏ mọng, ngậm lấy ngón tay Mạc Khinh Sầu, nói:

- Nhưng ta cũng đã nói rồi, ta không hi vọng ngươi đi gặp hắn, vĩnh viễn không hi vọng.

- Nguyên nhân?

- Nguyên nhân? Đích thực có nhiều nguyên nhân lắm.

Tuyết Thiên Tầm bỗng nâng thân hình thon dài của Mạc Khinh Sầu lên, hôn lấy môi nàng giống như đang hôn một kiện tác phậm nghệ thuật, nói:

- Ngươi là thiên duyên kiếp này của hắn, còn ta là nhân quả kiếp trước của hắn, rất không ăn khớp, thiên duyên và nhân quả của hắn đều bị nguyền rủa, cái thứ nguyền rủa này không chỉ dính líu đến ngươi, đồng thời cũng dính líu đến ta.

- Ta tìm hắn là vì muốn cởi ra nguyền rủa.

- Cởi ra nguyền rủa? Ha ha…

Tuyết Thiên Tầm đột nhiên bật cười, cười thật điên cuồng, cũng cười rất phức tạp, giống như giận, lại như bi, giống như giận, lại như oán thán, rất nhiều tâm tình phức tạp đều được nén lại trong tiếng cười điên cuồng kia.