Thiên Vu

Chương 968: Con lừa ngốc hèn mọn (2)



- Ngươi…

Thanh âm Trần Lạc cực kỳ khàn đặc, đột nhiên nói dọa cho hòa thượng rượu thịt giật mình, giống như không nghĩ tới Trần Lạc suy kiệt như vậy còn có thể bảo trì ý thức rõ rệt. Hắn bĩu môi, nói:

- Tiểu tử ngươi đừng có dùng loại khẩu khí này nói chuyện với ta được không, Phật gia ta… A, không được, ta dù thế nào cũng tính là tiền bối của ngươi, tiểu tử ngươi làm người phải biết tôn kính người trên một tí chứ? Đừng có một câu con lừa ngốc hai câu con lừa trọc, mọi người nghe thấy rất không hay.

Trần Lạc nhắm hai mắt, khóe miệng xẹt qua nụ cười chế nhạo khinh thường, không thèm nói một tiếng.

- Còn nói cái gì mà lấy oán trả ơn? Ta thấy tiểu tử ngươi mệt lả, chẳng phải đang định đưa nguwoi tới địa phương an nhàn, tu dưỡng một chút sao?

- Tu dưỡng cái rắm, ta ngồi nghỉ chốc lát là được.

- Ngồi một chốc? Tiểu tử, đừng có thích thể hiện, bây giờ ngươi đã triệt để hư thoát, linh tượng, linh hải, linh hồn sợ rằng đều suy yếu không chịu nổi, phải nhanh chóng ân cần săn sóc, bằng không hậu hoạn vô cùng.

- Lượn ra chỗ khác ngồi thoáng đi.

Trần Lạc lười phản ứng với hắn.

- Hắc! Tiểu tử thối, ngươi đừng tưởng rằng xuất thủ giúp ta một tay liền có thể hét năm quát sáu với ta, nói cho ngươi biết, tiểu tử, Phật gia ta dẫu gì cũng là Thiên Hành Giả, ta qua cầu còn nhiều hơn ngươi đi đường, ta biết linh tượng tiểu tử ngươi rất cường đại, cường đại đến mức ảnh hưởng tới pháp tắc thiên địa, cũng biết linh hải ngươi là linh hải Giới, có thể thai hóa vạn vật, nhưng nói cho ngươi biết, dù linh tượng ngươi cường đại đi nữa, linh hải thai hóa giỏi hơn nữa, cũng không chịu nổi tiêu hao lớn như vậy, đây vẫn chỉ là linh hải và linh tượng, về phần linh hồn của ngươi, sợ rằng càng thêm suy yếu… Thứ này cũng không qua loa được…

Đang nói, hòa thượng rượu thịt liền ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn chợt phát hiện sắc mặt Trần Lạc vốn tái nhợt đang dần dần hồng nhuận, hô hấp suy yếu cũng từ từ trở nên trầm ổn, linh tức suy yếu trên người cũng đang lấy tốc độ không tưởng nổi trở nên mạnh mẽ.

Cái này…

Chứng kiến một màn này, hòa thượng rượu thịt một lần nữa trợn trừng hai mắt, ngạc nhiên nhìn nhìn, hắn biết linh tượng, linh hải, có thể cả linh hồn Trần Lạc đều vô cùng cường đại. Đúng vậy, hắn biết, thân chí còn nghĩ mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng, nhưng khi hắn cảm thấy khí tức Trần Lạc sao một lát đã cường đại trở lại, lúc này mới ý thức được bản thân căn bản không biết linh tượng, linh hải, thậm chí linh hồn tiểu tử kia cường đại tới mức nào, cường đại đến mức đã hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của một vị Thiên Hành Giả như hắn.

Ước chừng qua nửa canh giờ, khí sắc Trần Lạc đã khôi phục không sai biệt lắm, linh tức trên người cũng khôi phục hoàn toàn, một canh giờ đi qua, hắn đã có thể hành động như thường, thoạt nhìn không hề có bất kỳ chỗ khó chịu nào.

Mẹ ơi!

Hòa thượng rượu thịt cứ thế nhìn chằm chằm, ánh mắt vừa mê man lại vừa bàng hoàng, giống như thấy được một đưa bé đột nhiên biến thành một vị thần, quá mức không thể tin nổi.

- Ngươi… Đã khôi phục?

- Tạm được đi, không sai biệt lắm, song cũng phải tĩnh dưỡng vài ngày.

Trần Lạc đứng lên, hoạt động chân tay một chút, vươn người mtooj cái, xương cốt toàn thân vang lên những tiếng lách cách giòn tan.

Hòa thượng rượu thịt phù phù một tiếng, đặt mông ngồi xuống mặt đất, rõ ràng, lòng tự tin cùng với năng lực chịu đựng trải qua ngàn năm rèn rủa của hắn vào giờ khắc này đã bị Trần Lạc biến thái nghiền ép thành cặn bã một cách vô tình, cuối cùng chỉ có thể im lặng, ngửa mặt tự vấn trời xanh, thực là người so với người tức chết. Một lần nữa nhìn về phía Trần Lạc, ánh mắt toát ra vẻ đố kỵ và ước ao, cuối cùng nói:

- Ngươi biến thái như vậy, ngươi có biết không? Trách không được lão Thiên gia nhiều lần thẩm phán ngươi như thế, sống được đến giờ là tốt lắm rồi.

- Đây là địa phương nào?

Trần Lạc nhìn trái nhìn phải một chút, cảm thấy nơi này dĩ nhiên là một tòa đại điện cũ nát, mặc dù đại điện có vẻ hư hỏng nhưng vẫn sạch sẽ dị thường, cơ hồ không nhiễm một hạt bụi. Trên đại điện có treo một khối bảng hiệu, phía trên ghi bốn chữ to “Thiên Đạo Nhân Quả”, ở giữa đứng lặng một pho tượng, là pho tượng một nữ nhân, toàn thân bằng bạch ngọc, thoạt nhìn nữ tử có vẻ siêu phàm thoát tục, nàng ngồi xếp bằng, ngồi trên đài hoa sen nở rộ, tay trái cầm Thanh Diệp BÌnh, tay phải dựng thẳng trước ngực, thần tình tự nhiên, giữa hai hàng lông mày đại từ đại bi, hai tròng mắt như ẩn chứa trí tuệ vô thượng.

- Đây là tượng cô nàng Nhân Quả kia?

- Tiểu tử thối! Nói gì thế, đây chính là Nhân Quả nương nương, không đợc bất kính.

- Vừa rồi nàng ngay cả ngươi cũng muốn giết chết, ngươi còn bảo vệ nàng như vậy?

- Tiểu tử ngươi biết cái gì, hiện tại Nhân Quả nương nương còn chưa khôi phục chân thân, thần trí mơ hồ, huống chi, nếu không phải là tiểu tử ngươi, Nhân Quả nương nương sao có thể nổi giận được.

- Ta chẳng thèm quản, ngươi cũng nhìn thấy đó, ta chẳng hề làm cái gì, chẳng qua hỏi thăm mấy câu, cô nàng kia liền hô ầm lên muốn giết ta rồi.

Vừa nói đến cái này, tinh thần hòa thượng rượu thịt nhất thời tỉnh táo lại, trở mình đứng dây, đưa ý thức dò xét, yết hầu nghẹn lại một cục, hỏi:

- Tiểu tử, ngươi hãy thành thực nói cho ta biết, ngươi và Nhân Quả nương nương ở kiếp trước đã từng… Đã từng… Có phải có chuyện như vậy hay không?

- Ngươi hỏi ta sao? Ta biết hỏi ai đây?

- Ta nghĩ ngươi và Nhân Quả nương nương kiếp trước khẳng định có một chân chung, không! Không phải nghĩ, tuyệt đối là có, ngươi khá lắm! Khi ở trong không gian Nhân Quả, có lẽ ngươi còn không cảm thấy, nương nương giống hệt như một oán phụ, tám phần mười là tiểu tử ngươi ở kiếp trước đã làm ra chuyện gì có lỗi với nương nương, bằng không nương nương tuyệt đối sẽ không có oán niệm với ngươi như vậy, ngươi thử nghĩ một chút xem, thần trí nương nương mơ hồ, ngay cả mình là ai cũng không nhớ nổi, nhưng duy chỉ với ngươi lại có oán niệm lớn như thế, có thể nghĩ ra được, tiểu tử ngươi khi ở kiếp trước nhất định đã làm ra chuyện gì không dám nhìn mặt người ta.

Thoạt nhìn, hòa thượng rượu thịt có vẻ đặc biệt nhiệt tình với loại chuyện này, cũng có hứng thú thật lớn, đưa tay vuốt vuốt cái đầu trọc lốc, lẩm bẩm:

- Cũng phải nói, tiểu tử ngươi ở kiếp trước con mẹ nó, đủ kiêu ngạo nhỉ, thậm chí ngay cả Nhân Quả nương nương cũng dám thông đồng, đây là tổ sư gia Nhân Quả của Phật môn chúng ta đó, là nương nương chấp chưởng pháp tắc nhân quả đấy, hơn nữa theo ta được biết, Nhân Quả nương nương hình như không có thân thể?

Càng nói, thanh âm hòa thượng rượu thịt càng thấp xuống, giống như lo lắng bị những người khác nghe thấy vậy, vừa nói vừa nhướng mày, không những thế, cặp mắt còn lấp lánh tinh quang, biểu tình muốn bao nhiêu hèn mọn có bấy nhiêu hèn mọn, hình như đang muốn nói, khẩu vị của tiểu tử ngươi cũng nặng ghê đây.