Vũ Hóa Phi thật như phiên phiên công tử, ôn văn như ngọc. Vũ Hóa Phi không chỉ nhường vị trí cho Tiết Thường Uyển, Lạc Anh còn bưng linh quả lên mời.
Vũ Hóa Phi cười hỏi:
- Không biết cô nương này là...
Tiết Thường Uyển định giới thiệu.
Lạc Anh cướp lời:
- Ô, là mỹ nam. Tên ta là Lạc Anh, bằng hữu tốt của Thường Uyển, không biết tên của mỹ nam là gì?
Vũ Hóa Phi bị người kêu mỹ nam thì lắc đầu, cười bất đắc dĩ. Vũ Hóa Phi đang định giới thiệu chợt nghe Lạc Anh quát to.
- Không được đụng vào!
Không được đụng vào?
Có chuyện gì?
Mọi người khó hiểu. Bạch Kiếm vươn tay định cầm linh quả lên chợt nghe Lạc Anh hét chói tai làm gã cứng người.
Lạc Anh liếc xéo Bạch Kiếm:
- Đồ tham ăn, không có chút phong độ quý ông! Từ lúc ta đến đã thấy ngươi cứ ăn, ăn xong một cái còn muốn ăn nữa? Nhìn dáng người ngươi nhỏ mà bụng to vậy?
Lạc Anh kéo dĩa linh quả lại gần, cầm một linh quả lên nhai.
Da mặt Bạch Kiếm rất dày nhưng bị một nữ nhân quở trách cũng không chịu được, gã bĩu môi.
Trong giới ăn hàng Lạc Anh nói số một thì không ai dám xưng là số hai. Một dĩa chứa bảy, tám linh quả chỉ giây lát đã biến mất trước mắt mọi người. Đám Vũ Hóa Phi, Đinh Tử Hiên ngây người. Đặc biệt là Bạch Kiếm, gã nhìn hột rơi liên tiếp, khóe môi co giật.
Cuối cùng đại hội triển lãm đấu giá bắt đầu, do Lâm lão, giám định sư thủ tịch của Thiên Khải các chủ trì. Chín giám định sư khác nổi danh trong Kim Thủy Vực cũng có mặt. Chỗ trinể lãm linh bảo là một cây cột cao một thước, trên dưới cây cột có mười sáu trận tượng. Không biết Lâm lão khởi động cơ quan gì mà mười sáu trận tượng trên cây cột chớp lóe, ánh sáng tỏa ra. Một linh bảo dầng bay lên giữa không trung, chậm rãi xoay tròn cho người ngắm nhìn.
Lâm lão không uổng là thủ tịch giám định sư của Thiên Khải các, phẩm chất, huyền diệu, câu chuyện của mỗi một linh bảo đều được lão kể tỉ mỉ. Thời gian từ từ trôi qua, Thiên Khải các triển lãm linh bảo đẳng cấp khác nhau, làm người mở rộng tầm mắt, kinh thán tài lực hùng hậu của Thiên Khải các. Đặc biệt là khi Lâm lão triển lãm Thập Yển bội khiến toàn trường giật mình. Nên biết đây là tác phẩm Mộ đại sư luyện chế từ ngàn năm trước, Thập Yển bội là khai sáng ra huyền diệu phản kích ẩn chứa trong linh bảo hệ phòng ngự. Có lẽ Thập Yển bội không phải linh bảo phòng ngự hoàn mỹ nhất, không phải linh bảo phản kích mạnh nhất nhưng nó đại biểu ý nghĩa tuyệt đối là phi phàm, giá trị không thể tính toán.
Vũ Hóa Phi nhỏ giọng nói:
- Lão bản phía sau Thiên Khải các có bản lĩnh lớn kinh người.
Vẻ mặt Vũ Hóa Phi tràn đầy khâm phục. Linh bảo sáng tạo khơi đồng cái mới như Thập Yển bội có giá trị khó thể tưởng tuợng, không biết lão bản Thiên Khải các làm sao kiếm được, khiến người phục sát đất. Tiết Thường Uyển, Lạc Anh ngồi bên cạnh Vũ Hóa Phi gật gù. Bọn họ có kiến thức rộng nên tất nhiên biết giá trị của Thập Yển bội.
- Tiếp theo sắp triển lãm linh bảo do Huyền Cổ đại sư, nhân vật địa biểu hệ linh hồn giới luyện chế đã tạo ra.
Lâm lão dứt lời mọi người trong sân nín thở, vì bọn họ đều biết linh bảo hệ linh hồn được công nhận là khó luyện chế nhất. Huống chi linh bảo sắp được triẻn lãm là do Huyền Cổ đại sư đại biểu cho hệ linh hồn luyện chế ra, làm sao không khiến người kích động?
Lâm lão cố ý câu giờ:
- Suốt đời Huyền Cổ đại sư chỉ luyện chế năm báu vật linh hồn, không biết các vị có biết là năm cái nào không?
- Thanh Hà Cẩm, Thái Ất Ngọc Đái, Kim Thiền Y, Vân linh Ngọc Hồn Trụy, Tử Huyền Trạc.
Người nói chuyện là giám định sư Ngụy lão tiếng tăm lừng lẫy trong Vực Đô.
Ngụy lão cười nói:
- Không biết lão hủ đáp có đúng không?
Lâm lão tiếp tục hỏi:
- Ha ha ha ha ha ha! Không uổng là Ngụy lão, lợi hại lợi hại, không biết Ngụy lão có biết trong năm báu vật linh hồn thì cái nào giá trị lớn nhất, ẩn chứa huyền diệu ích lợi với linh hồn nhiều nhất?
Ngụy lão vuốt râu bạc, cười nói:
- Nếu nói cái nào lớn nhất trong năm báu vật linh hồn thì lão hủ không biết, nhưng nói đến ẩn chứa huyền diệu, có tích nhất cho linh hồn phải kể đến Vân linh Ngọc Hồn Trụy. Nghe nói năm xưa Huyền Cổ đại sư dùng hai mươi tám loại vân linh chi tinh thạch luyện chế ra Vân linh Ngọc Hồn Trụy, bên trong ẩn chứa vân linh huyền diệu, có công hiệu ôn dưỡng linh hồn. Không biết lão hủ đáp có đúng không?
- Ha ha ha ha ha ha! Khâm phục, khâm phục.
- A! Lâm lão đừng dài dòng nữa, hôm nay rốt cuộc triển lãm báu vật linh hồn nào của Huyền Cổ đại sư?
Lâm lão gật đầu, mọi người trong sân hít sâu, cố nén tâm tình giật mình, hưng phấn.
Trận tượng tỏa sáng, một sợi dây chuyện trông rất bình thường chậm rãi bay lên cao, xoay tròn. Mấy vị giám định sư trong Kim Thủy Vực lập tức xem xét, càng xem càng lộ biểu tình kinh hoàng. Đặc biệt là Ngụy lão, khuôn mặt nhăn nheo tràn ngập hưng phấn.
Ngụy lão kích động nói:
- Vân linh Ngọc Hồn Trụy, đúng là Vân linh Ngọc Hồn Trụy! Không ngờ lúc lão hủ còn sống có thể thấy linh bảo như vậy, chết cũng hối tiếc.
Đám người xung quanh cực kỳ kích động.
Vân linh Ngọc Hồn Trụy!
Đây là trọng bảo! Nên biết trong Huyền Hoàng thế giới báu vật linh hồn cực kỳ hiếm hoi, công hiệu ôn dưỡng càng ít ỏi hơn, Vân linh Ngọc Hồn Trụy là đại biểu trong số đó. Mấy vị giám định sư trong Kim Thủy Vực kích động đến mức đó càng đừng nói đến người khác. Dù là người bình tĩnh, ung dung cỡ nào lúc này không thể tỉnh táo được nữa.
Vũ Hóa Phi cũng kích động, hưng phấn nói:
- Linh hồn là căn nguyên của con người, bí ẩn, chưa được khám phá. Nếu có Vân linh Ngọc Hồn Trụy ôn dưỡng linh hồn thì dù là thành tựu đại nghiệp vu sư hay trận sư đều gần ngay trước mắt.
Đám người Tiết Thường Uyển, Lạc Anh cũng vậy. Đặc biệt là nhóm Tiểu La Thiên học viện Mộ Hạo, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh, Bạch Kiếm. Bọn họ ở trong Tiểu Phật linh Giới được mưa vân linh ôn nhuận, linh hồn đã tăng mạnh, cảm nhận sâu sắc công hiệu huyền diệu của vân linh. Nếu quanh năm đeo Vân linh Ngọc Hồn Trụy thì chẳng phải là linh hồn càng mạnh hơn người khác?
Lạc Anh khao khát nhỏ giọng nói:
- Không biết Thiên Khải các có bán không?
- Không mua nổi, trong Kim Thủy Vực không ai mua nổi Vân linh Ngọc Hồn Trụy này.
Vũ Hóa Phi cũng muốn mua nhưng gã biết Vân linh Ngọc Hồn Trụy có giá trị rất lớn, vượt mức tưởng tuợng.
Mọi người đều kích động, hưng phấn nhưng chỉ có mấy người ngoại lệ. Đám người Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh, Mộ Hạo, Bạch Kiếm, Vạn Lập Quần không lộ vẻ mặt giật mình, hưng phấn mà là nghi ngờ như trông thấy điều gì khó tin.