Thiên Vu

Chương 999: Thiên sứ bi thương



Hư Hoài Cốc gật đầu, nói:

- Vậy thì tốt.

Hư Hoài Cốc phẩy tay ra hiệu. Hắc Côn hiểu ý, cất khăn tay đang lau môi đi.

Hắc Côn khàn giọng nói:

- Yên tâm, ta sẽ không để Hư công tử thất vọng.

Hắc Côn nói một cây cung ra, là Lạc Nhật cung.

- Lãnh Cốc, con kiến nhà ngươi cứng xương phải không? Ta chống mắt xem xương của ngươi có cứng tới nỗic chặn được mũi tên Lạc Nhật cung không.

Hắc Côn giương Lạc Nhật cung nhắm ngay Lãnh Cốc, hiện trường xôn xao. Đặc biệt nghe Hắc Côn nói cung tên gã cầm là Lạc Nhật cung thì mọi người teo tim. Trong nhiều truyền thuyết về Vân Đoan có truyền thuyết liên quan Lạc Nhật cung. Trong truyền thuyết cây cung này do Cửu Tước Tử, một trong mấy bá chủ Vân Đoan dùng hạo nguyệt chi tinh từ căn nguyên thế giới luyện chế ra, có sức sát thương kinh khủng. Nghe đồn một mũi tên có thể bắn chết Thiên Hành giả.

Sẽ làm thật sao?

Nhiều người nghi ngờ, nhưng khi Cổ lão lên tiếng nhắc nhở thì mọi người không nghi ngờ gì nữa.

Cổ lão lên tiếng:

- Chàng trai, ngươi lui ra đi. Uy lực của Lạc Nhật cung này không nhỏ, dù là lão hủ cũng không dám khoe khoang có thể đỡ được một mũi tên Lạc Nhật cung.

Tim Lãnh Cốc rớt cái bịch, gã định thử vận may nhưng nghe Cổ lão nói xong thì gã run. Lãnh Cốc biết tiếng Lạc Nhật cung, nghe nói có thể bắn chết Thiên Hành giả. Lãnh Cốc biết rõ bản thân gã còn chưa là Thiên Hành giả, sẽ không chịu nổi mũi tên Lạc Nhật cung. Nhưng Lãnh Cốc không vì thế mà lùi bước.

Đương nhiên Lãnh Cốc không ngốc, biết sẽ chết vẫn cố chống. Lãnh Cốc đứng ra vì trong sơn trang có ba huynh đệ kết nghĩa, Trần Lạc và Tần Phấn đang chữa thương cho Ngạo Phong không rõ sống chết thế nào. Rất có thể bọn họ đang trong phút quan trọng nhất, Lãnh Cốc không cho phép có ai quấy rối vào lúc này.

Lãnh Cốc biết gã không ngăn được đám người này, có thể kéo dài được phút nào hay phút nấy. Lãnh Cốc định bụng như vậy, nhưng nhìn đối phương định dùng Lạc Nhật cung bắn chết gã thì Lãnh Cốc bối rối.

Nếu... Nếu gã chết mà ngăn được đám người Vân Đoan thì Lãnh Cốc sẽ không do dự đi chết.

Quan trọng ở chỗ Lãnh Cốc biết dù gã chết thì đối thủ sẽ không dừng tay.

Lãnh Cốc không sợ chết, nhưng gã không muốn cái chết của mình rẻ tiền.

Lãnh Cốc định dùng phép khích tướng câu giờ:

- Con rùa kia, có phải ngươi biết thực lực của mình không tốt nên không dám đấu một mình với lão tử, cầm đồ bỏ này hù dọa đại gia?

Lãnh Cốc rất thông minh, nhưng Hắc Côn cũng không ngốc. Hắc Côn chẳng những không ngốc mà còn là người thủ đoạn tàn nhẫn nhất, khát máu nhất trong Nhị Thập Tứ Hạo Nguyệt Tước Tử. Hắc Côn không quan tâm Lãnh Cốc khiêu khích, gã cười nhạt bắn tên.

Vù vù vù vù vù!

Mũi tên xé gió bay ra. Tiểu Phật Linh giới từ ban ngày biến thành đêm đen, hạo nguyệt thoáng hiện, điên cuồng nở rộ. Ánh sáng rực rỡ ngưng tụ lại hình thành mũi tên to lớn, mũi tên đó tụ tập lực lượng hạo nguyệt khủng bố thành một điểm, uy lực lớn lao.

Lãnh Cốc chết chắc.

Không ai nghi ngờ điều này, Lãnh Cốc cũng vậy. Lãnh Cốc muốn né tránh nhưng phát hiện cơ thể bị mũi tên tỏa định không thể nhúc nhích.

Bà nội nó, tiêu đời, lớn chuyện.

Làm sao đây?

Không có đường lui, đành cắn răng chịu.

Hối hận sao?

Không hối hận, dù cho thời gian quay ngược về thì Lãnh Cốc vẫn đứng ra.

Lãnh Cốc tức giận quát:

- Tổ cha nhà ngươi...!

Dù phải chết thì lão nhân muốn chết thật oanh liệt, gã không muốn bị tên bắn chết nên định tự bạo, ít ra chết đáng giá. Khi Lãnh Cốc điên cuồng thúc giục linh hải, đột nhiên một bóng ngươi xẹt qua trước mặt Lãnh Cốc, chặn lại mũi tên thay cho gã.

Một nữ nhân, một nữ nhân mặc áo trắng, ba ngàng sợi tóc đen, một nữ nhân đẹp mỹ miều, hoàn mỹ đến nỗi không tìm thấy tỳ vết nào trên khuôn mặt nàng.

Tiết Thường Uyển!

Nàng là Tiết Thường Uyển!

Có người lợi hại thân phận của nữ nhân ngay. Đúng là nữ thần biệt hiệu thiên sứ mười năm trước nổi tiếng khắp thiên hạ, Tiết Thường Uyển.

Không ai ngờ Tiết Thường Uyển sẽ xuất hiện, Lãnh Cốc, đám người Vân Đoan đều thế. Mọi người đều biết về Tiết Thường Uyển, mười năm trước nàng là nữ thần thiên sứ người trong thiên hạ đều biết, cũng là người duy nhất thức tỉnh huyết mạch thiên sứ trong thế giới hiện nay. Lúc Táng Cổ Phong hiện thế, Lạc gia chém tơ tình, đứt nhân quả, không còn ai thấy Tiết Thường Uyển nữa, mười năm qua không gặp nàng. Có người nói Lạc gia chém tơ tình làm Tiết Thường Uyển nát tim, từ nay mai danh ẩn tính, không còn bước vào thế giới.

Mười năm, rốt cuộc Tiết Thường Uyển lộ mặt.

Vào lúc đám người Vân Đoan bao vây tiễu trừ Lạc gia, nàng đến.

Mọi người biết Tiết Thường Uyển chặn mũi tên này không phải vì Lãnh Cốc mà vì Lạc gia.

Nhưng Tiết Thường Uyển có đỡ nổi mũi tên này không? Vừa rồi Cổ lão đã bảo chính lão là Thiên Hành giả cũng không dám đỡ mũi tên Lạc Nhật cung bắn ra.

Lạc Nhật Tiễn rất cường đại.

Tiết Thường Uyển đứng bình yên, khuôn mặt hoàn mỹ không biểu tình, lạnh băng. Một tay Tiết Thường Uyển nắm Lạc Nhật Tiễn bay tới.

Dường như Lạc Nhật Tiễn rất mạnh, cường đại tới nỗi Tiết Thường Uyển thụt lùi. Một bước, hai bước, ba bước, khi Tiết Thường Uyển lùi đến bước thứ bốn thì...

Xoẹt!

Quanh thân Tiết Thường Uyển tỏa ánh sáng trắng chói lòa, ánh sáng rất tinh thuần, thần thánh. Lưng Tiết Thường Uyển giương đôi cánh to.

Răng rắc!

Lạc Nhật Tiễn tan tác trước mắt bao người.

Tiết Thường Uyển chặn lại Lạc Nhật Tiễn đủ bắn chết Thiên Hành giả. Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn. Đặc biệt đám người Vân Đoan, ai nấy lộ biểu tình khó tin. Bọn họ không thể tin Lạc Nhật cung bắn ra mũi tên bị Tiết Thường Uyển chặn lại, bỗng nhiên tan rã.

Tiết Thường Uyển vẫn đứng yên, nàng vận chuyển huyết mạch chân thân, đôi cánh đẹp không thuộc về trần gian tôn nàng lên như thiên sứ chín tầng trời, đẹp thần thánh, đẹp hoa lệ vô song, cũng đẹp không nhiễm một hạt bụi trần.

Thiên sứ nữ thần Tiết Thường Uyển, khuynh quốc khuynh thành khuynh thiên hạ.

Nhiều người lần đầu tiên trông thấy thiên sứ nữ thần trong truyền thuyết. Khi Tiết Thường Uyển vận dụng huyết mạch chân thân, nhiều người xem ngây ngẩn.

Nhưng vẻ đẹp thần thánh chỏ tồn tại trong khoảnh khắc, một giây lát qua, thay thế là buồn bã, ưu thương. Mọi người cảm giác rõ ràng cảm xúc ưu thương này cảm nhiễm trái tim mọi người đau đớn, như thể thiên nhiên cũng thay đổi, bi thương theo. Bầu trời dần bị mây đen che kín đau thương.

Cổ Ngư Nhi chạy tới:

- Thường Uyển tỷ tỷ, sao... Sao tỷ tỷ đến đây?

Cổ Ngư Nhi quen Tiết Thường Uyển, vì trước kia mỗi cách một đoạn thời gian nàng sẽ đến Tiểu Phật Linh giới thăm Cổ Ngư Nhi. Trong ấn tượng của Cổ Ngư Nhi thì Thường Uyển tỷ tỷ là một nữ nhân dịu dàng yểu điệu, nàng không hiểu sao mười năm không gặp Thường Uyển tỷ tỷ trở nên bi thương như vậy, cảm xúc bi thương đó thậm chí ảnh hưởng đến người khác.

Tiết Thường Uyển không quan tâm Cổ Ngư Nhi, nàng buồn bã hỏi:

- Cổ lão, hắn... Thật sự ở đây sao?

Thanh âm của nàng vang lên, cũng bi thương u buồn như con người Tiết Thường Uyển truyền vào tai làm mọi người buồn bã.

Trước kia Tiết Thường Uyển hay đến Tiểu Phật Linh giới chơi với Cổ Ngư Nhi nên quen Cổ lão.