Tai hoạ ngầm này được giải trừ càng sớm càng tốt, Diệp Tiếu bình tâm tĩnh khí, chậm rãi huy động tàn dư linh khí trong cơ thể. Lúc trước cực hạn bạo phát tuy đã phát tán hết 99% linh khí do bột phấn Thiên Tinh Linh Tủy biến thành, nhưng có một phần rất nhỏ còn đang tồn trữ trong cơ thể, cái gọi là chó ngáp phải ruồi, một chút linh khí tự do này vừa lúc là thứ Diệp Tiếu hiện nay có thể nắm giữ, cũng có thể tự do sử dụng.Diệp Tiếu dẫn đạo linh khí, khiến nó chậm rãi bao trùm kịch độc trong kinh mạch, một tia dược lực Thiên Tinh Linh Tủy còn sót lại từng tí hội tụ, lại lấy đan điền Diệp Tiếu làm khởi điểm, dần dần lướt qua kinh mạch toàn thân hắn, độc tính Thanh Minh Quả vốn đang ngoan cố bắt đầu bị bao lấy từng tí từng tí một, thuận theo kinh mạch tán ra phía ngoài.Loại kịch độc quyết tuyệt được giới thế tục công nhận là không thuốc gì có thể trị lại cứ bị một tầng linh khí loãng bao lấy như vậy, trực tiếp bị loại trừ! Nếu để đám cao thủ thế giới này thấy được, tất nhiên sẽ chấn kinh tới rớt tròng mắt!Cuối cùng kinh mạch khắp người Diệp Tiếu phồng lên, đau đớn vô cùng, hắn há miệng, "phốc" một tiếng phun ra một ngụm máu đặc màu đen, mang theo mùi tanh hôi khó có thể hình dung!Toàn bộ mặt đất tức thì bị loang ra một mảng lớn.Đến tận lúc này, rốt cục độc tính của Thanh Minh Quả cũng bị loại trừ triệt để!Trong lúc nhất thời Diệp Tiếu chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm: "Rốt cục độc lực chết tiệt này cũng bị loại trừ sạch sẽ."Giờ khắc này hắn như trút được gánh nặng, quả nhiên là thoải mái khó có thể hình dung.Từ nay về sau, rốt cục ta cũng có thể ngủ một giấc ngon lành... Chí ít cuối cùng ta cũng không cần lo lắng bản thân có thể bị độc chết bất cứ lúc nào.Diệp Tiếu thoải mái nằm xuống, dự định ngủ một giấc thật ngon, khôi phục thể lực...Thế nhưng ngay sau đó, Diệp Tiếu lại bật người ngồi từ trên giường dậy.Bởi vì hắn mới vừa nằm xuống đã cảm giác được trong đầu xuất hiện mấy chữ.Mấy chữ màu vàng!Hình như đã từng nhìn thấy ở nơi nào đó?... Diệp Tiếu tức thời nhớ tới, ngay lúc chính mình mới nhận được Thiên Tinh Linh Tủy, trước mắt cũng từng xuất hiện một trận mê muội, dường như hắn đã nhìn thấy mấy chữ màu vàng này, sau đó Thiên Tinh Linh Tủy biến mất sạch...Diệp Tiếu vội vàng ngồi dậy, thử điều động thần niệm của bản thân, sau đó hắn thình lình phát hiện: Thần niệm lại có thể điều động!Hơn nữa trong thức hải truyền đến sức hấp dẫn mãnh liệt...Diệp Tiếu ngưng thần quan sát, ngay cả lấy khí độ trầm ổn của Tiếu quân chủ cũng không nhịn được sợ ngây người!Thức hải bị một mảnh sương trắng bao phủ, phía trên sương trắng vậy mà lại là một hạt châu quang mang vạn trượng.Từng đoàn từng đoàn tử sắc linh khí mờ mịt phát tán ra từ trên hạt châu kia."Này... Đây không phải hạt châu ta tình cờ lấy được khi thám hiểm Tử Vong Thần Vực ở Thanh Vân Thiên Vực sao? Nó đã chui vào ý thức hải của ta từ lúc nào? Tình huống này lại là như thế nào?!"Diệp Tiếu mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn không biết phải nói thế nào với biến hóa này.Nhưng mơ hồ có một suy nghĩ xông ra: Chẳng lẽ... trong trận chiến cuối cùng kiếp trước, ta vốn nên thân tử đạo tiêu, lại không có lý do mà trọng sinh ở nơi này, tất cả đều là nhờ tác dụng của hạt châu kỳ quái kia?Hay là... khối Thiên Tinh Linh Tủy này trùng khớp một cách kỳ dị, vậy mà lại phù hợp với nguyên tố gì đó mà hạt châu này cần... Từ đó mới tạo ra tác dụng mới?Diệp Tiếu kiến thức uyên bác, hắn cảm thấy tuy suy đoán của mình có chút hoang đường, nhưng hắn có thể chắc tới chín mươi phần trăm là hắn đã đoán đúng, ngoài suy đoán này ra, thật không còn cách giải thích nào khác.Dù sao bản thân mình cũng đã trọng sinh thật, ngay cả chuyện hoang đường như thế cũng có thể xảy ra, còn chuyện gì là không thể xuất hiện nữa!Mà đáy lòng Diệp Tiếu càng mơ hồ cảm giác được một chuyện khác —— Chỉ sợ hạt châu này không đơn giản!Cho dù là lai lịch hay là công dụng, đều không đơn giản!"Hoặc... Vô cùng có khả năng, kiếp trước ta không thể đi lên đỉnh phong đại đạo, kiếp này con đường tu hành sẽ bắt đầu từ hạt châu trước mắt?"Diệp Tiếu có chút mơ tưởng hão huyền, tuy hắn biết rõ suy nghĩ này của mình có chút hoang đường, nhưng trong lòng lại tràn đầy khát vọng. Bởi vì loại chuyện kỳ dị như vậy, cho dù là Tiếu quân chủ kiến thức rộng rãi, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghe nói tới!Diệp Tiếu ngưng thần nhìn hạt châu trong thức hải, trăm mối vẫn không có cách giải: Năm đó, vậy mà trong lúc vô tình bản thân mình lại lấy được một món bảo vật kinh thiên động địa như vậy? Vì sao lúc trước ta không biết?Ngay vào lúc này, đột nhiên Diệp Tiếu cảm giác được trước mắt đột nhiên sáng ngời!Dường như một đạo thiểm điện thật lớn trực tiếp phân liệt thiên địa, bổ tới trước mặt!Mà sau thiểm điện lại là một mảnh trắng sáng rừng rực!Mà đúng vào lúc này, Diệp Tiếu chỉ cảm thấy cả người chấn động, trong đầu có một đoàn quang mang đột nhiên sáng lên!Tia sáng càng lúc càng lớn, từ từ lan tỏa, tất cả tia sáng đều tới từ một hạt châu!Giống như một vầng thái dương treo trên bầu trời thức hải.Hạt châu xoay tròn một trận, đột nhiên mười chữ to bỗng xuất hiện, vắt ngang phía trước hạt châu, quang mang rạng rỡ trực tiếp chiếu vào trong mắt Diệp Tiếu!Thống khổ khắp người tại thời khắc này lại như kỳ tích mà biến mất toàn bộ."Thiên địa vô song chủ, hỗn độn đệ nhất linh!"