"Vâng... Là tiểu nhân đã chỉ cho hắn..." Vương Tiểu Niên cúi đầu, rốt cục vẫn phải nói ra."Ừm, thì ra là thế, Mộ Thành Bạch vốn không nhận ra Diệp Tiếu, là vì ngươi nhìn thấy Diệp Tiếu, bởi vì Diệp Tiếu đã từng vơ vét tài sản của ngươi cho nên ngươi ghi hận trong lòng, vì vậy xúi giục Mộ Thành Bạch đi gây sự với Diệp Tiếu? Có phải thế không?" Giọng nói của thái tử chầm chậm, bình tĩnh mà hỏi.Nhưng giọng nói bình tĩnh này lại khiến đáy lòng Vương Tiểu Niên kịch liệt nhảy lên, suýt nữa đã sợ đến hôn mê bất tỉnh."... Vâng."Vương Tiểu Niên vừa gian nan vạn phần nói ra một chữ này đã cảm giác rõ ràng được, ánh mắt của thái tử phi phía trên đã lạnh lẽo thêm vài phần. Vương Tiểu Niên không kiềm hãm được run lên."Sau đó?""Sau đó hai người nảy sinh xung đột, đột nhiên Diệp Tiếu ra tay, đánh... đánh Mộ công tử... Đè Mộ công tử trên đất... Mộ công tử mệnh lệnh thuộc hạ đánh trả. Diệp Tiếu thấy chuyện không tốt bèn chạy trốn... Đám người Mộ công tử đuổi theo..."Sắc mặt Vương Tiểu Niên trắng bệch, lắp ba lắp bắp tự thuật lại tiến triển của chuyện này, mặt túa đầy mồ hôi."Diệp Tiếu đánh Mộ công tử, đánh tới Thành Bạch nằm rạp trên đất không cách nào trở mình..." Thái tử chau mày: "Theo ta được biết, Diệp Tiếu được xưng kinh thành tam thiếu, chỉ là một tên hoàn khố ngồi ăn rồi chờ chết... Mộ công tử lại có tu vi Nhân Nguyên cảnh đỉnh phong... Còn dẫn theo hai đại hộ vệ!"Hắn ta nghiền ngẫm nhìn Vương Tiểu Niên: "Diệp Tiếu đánh Mộ công tử? Còn đánh tới ngã nhào trên đất?""Vâng... Chính là như vậy..." Vương Tiểu Niên lắp bắp, cả người gần như tê liệt, hắn ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới bản thân mình lại có thể gặp phải chuyện này.Nếu mình không thiết kế hãm hại Diệp Tiếu, nào có chuyện hôm nay?Người nên chết nhất, càng không có thực lực gì nhất là Diệp Tiếu lại hoàn hảo không sao cả, mà Mộ Thành Bạch được xưng cao thủ, là người không nên chết nhất lại đã chết!Vương Tiểu Niên cảm giác được, đây là ông trời đang trêu đùa bản thân mình!Hoang đường vô cùng!"Ah..." Thái tử từ chối cho ý kiến gật đầu: "Ngươi nói tiếp.""Diệp Tiếu chạy trốn, đám người Mộ công tử đuổi theo... Sau đó... Sau đó ta bèn về nhà..." Vương Tiểu Niên nói đến đây rốt cục cũng không nhịn được nữa, nước mắt điên cuồng trào ra, gào khóc: "Thái tử điện hạ... những chuyện sau đó ta không biết gì nữa...""Ngươi gây chuyện... Ngươi khích bác động thủ... Sau đó khi có đánh nhau, ngươi lại có thể bỏ mặc về nhà? Hiện tại người của ca ca ta đều chết hết, ngươi còn nói với ta cái gì ngươi cũng không biết?!" Thái tử phi oán hận nhìn chằm chằm Vương Tiểu Niên, trong giọng nói không hề che giấu sát khí nồng nặc."Ta ta ta... Mộ công tử muốn giết Diệp Tiếu, để ta tị hiềm... Ta... Tiểu nhân cũng hoàn toàn bất đắc dĩ..." Vương Tiểu Niên nước mắt nước mũi tèm lem, lúc này hắn ta thật sự sợ đến mức thần hồn xuất khiếu."Người đến, kéo tên chết tiệt thành sự không có bại sự có thừa này ra ngoài chém cho ta!" Dưới cơn tức giận, thái tử phi ra lệnh một tiếng, Vương Tiểu Niên tại chỗ bị hù tới hôn mê bất tỉnh.Thái tử phất phất tay, cau mày nói: "Vương Tiểu Niên cùng nhất cũng chỉ là một trong những nguyên nhân gây ra, giết cũng vô dụng, trái lại còn khiến thủ hạ sinh lòng xa cách. Nói cho cùng Vương Đại Niên cũng là tổng quản chưởng quản thị vệ trong phủ... Lại nói, ta cảm thấy, chỉ sợ cái chết của Thành Bạch có điểm kỳ hoặc.""Kỳ hoặc?" Thái tử phi nhướng mày: "Có thể có kỳ hoặc gì?""Diệp Tiếu chỉ là một tên hoàn khố, hắn ta tuyệt không có năng lực giết chết Mộ Thành Bạch!" Thái tử chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: "Chuyện này... tất nhiên còn có… một thế lực chúng ta không biết tham gia."Trong mắt hắn ta bắn ra quang mang sắc bén: "Việc này còn cần điều tra cặn kẽ hơn.""Nhưng dù thế nào đi nữa, chắc chắn chuyện này cũng có quan hệ với tên Diệp Tiếu kia!" Trong mắt thái tử phi sát khí nghiêm nghị: "Ca ca ta tuyệt không thể chết vô ích! Diệp Tiếu này nhất định phải chôn cùng!"Thái tử cười khổ một tiếng, nói: "Chuyện này cũng cần bàn bạc kỹ hơn. Bản thân Diệp Tiếu đương nhiên không đáng đặt vào mắt, nhưng phụ thân hắn Diệp Nam Thiên tay cầm trọng binh, đóng ở Bắc cương, là cột trụ của đế quốc! Ở bắc cương, hắn gần như có thể lấy thúng úp voi, hơn nữa hiện tại thế cục khẩn trương, các quốc rục rịch ngóc đầu dậy, chiến sự liên miên, mấy vị hoàng tử cũng không ngừng giở thủ đoạn... Vào thời khắc này lại tùy tiện giết nhi tử của đệ nhất đại tướng đế quốc... thật không phải cử chỉ sáng suốt!"Sắc mặt thái tử phi phát lạnh: "Thần giúp nước! Cái gì cũng không được, lẽ nào ca ca ta lại phải chết vô ích như vậy hay sao?"Thái tử thở dài: "Chuyện có nặng nhẹ, vẫn luôn phải bàn bạc kỹ hơn, xuất phát từ đại cục... Vẫn nên động từ phía Diệp Tiếu trước xem. Nếu thật sự có hung thủ phía sau màn thật, tùy tiện giết chết Diệp Tiếu chỉ khiến chứng cứ bị đoạn tuyệt, hung thủ thật sự nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, đó mới gọi là khiến đại cữu huynh chết vô ích.""Được, ta đây sẽ chờ tin tức của ngươi!" Thái tử phi hừ lạnh một tiếng, mang theo một làn gió thơm bước nhanh ra ngoài, đi tới cửa ả còn quay đầu lại: "Nhưng Vương Tiểu Niên này cũng không thể dễ dàng tha thứ!""Phạt tám mươi trượng!" Thái tử cau mày: "Sống chết có số."Võ giả bình thường bị đánh tám mươi trượng, chỉ sợ đã có thể tươi sống đánh chết. Vương Tiểu Niên chỉ là một cậu ấm bình thường, lại bị tửu sắc móc rỗng thân thể, ngay cả khi trong người có chút vũ lực nhưng cũng tuyệt không đáng nhắc tới.