*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Mít
*****Chiếc xe thẳng một lèo lao tới bệnh viện, Anh Hạo Hanh không đợi xe dừng hẳn đã mở cửa nhảy ra ngoài. Vì thế mà Tư Đồ Sênh vội vàng phanh kít lại, theo quán tính suýt chút nữa cắm mặt vào vô lăng.
“Tôi…”
Nghĩ đến chuyện Giang Thành Nghiệp chưa rõ sống chết ra sao, cậu liền hung hăng nuốt oán giận vừa trào lên tới tận cổ xuống dưới, tùy tiện tìm một vị trí để đậu xe. Song chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như thế, Anh Hạo Hanh đã không còn thấy bóng. Tư Đồ Sênh không vội, ghé vào một cửa hàng tạp hóa mua một chai Sprite và một miếng jam bông ngồi dưới đại sảnh, vừa ăn uống vừa rung đùi chờ đợi.
Ước chừng mười lăm phút sau, một người đàn ông cao khoảng mét tám hùng dũng sải bước tiến vào cửa bệnh viện.
Tư Đô Sênh tỉnh bơ ném gói jam bông và chai nước vừa mua vào thùng rác, làm bộ lơ đễnh đi theo đối phương.
Khi vào thang máy, người đàn ông nọ nghiêng đầu nhìn cậu một cái rồi nhanh chóng quay đi.
Tư Đồ Sênh làm bộ nhìn vào bảng số của thang máy, vừa thấy đối phương ấn tầng ‘28’ thì liền rụt cổ về.
Thang máy liên tiếp đi qua từng tầng một, có người vào cũng có người ra, chỉ riêng bọn họ vẫn luôn dán sát vào vách tường ở phía sau cùng, đứng cách nhau chừng một khửu tay.
Bảng điện tử thông báo đã tới tầng 28, cửa thang máy mở ra, người đàn ông dẫn đầu bước ra bên ngoài.
Tư Đồ Sênh không xa không gần bám đuổi phía sau.
Người nọ dừng lại trước một phòng bệnh – đây là căn phòng nằm ở cuối hành lang. Ông ta xoay tay nắm cửa, hé ra một khe hở nhỏ, sau đó bất chợt quay đầu, dùng một khuôn mặt anh tuấn như được điêu khắc mà thành dò xét mà nhìn Tư Đồ Sênh đang chậm rãi lại gần, “Cậu là ai?”
Tư Đồ Sênh thản nhiên báo cáo, “Tư Đồ Sênh, bạn của con trai ngài.” Cậu biết Giang Thành Nghiệp không rõ sống chết, nhất định cha của Anh Hạo Hanh sẽ xuất hiện ở đây, nên mới ngồi dưới đại sảnh ôm cây đợi thỏ.
Anh Hành Sơn nhíu mày, đanh định mở miệng nói cái gì đó thì đã thấy tay nắm cửa bất chợt trượt khỏi bàn tay. Anh Hạo Hanh từ bên trong mở cửa bước ra, thần sắc tự nhiên nói, “Ba, cậu không sao cả, vừa mới làm phẫu thuật, gây mê chưa tỉnh.”
“Mẹ và anh trai con sẽ đáp máy bay trở về vào sáng mai,” Giãn đôi lông mày đang nhíu chặt, Anh Hành Sơn kiên định nói, “Chuyện ở chỗ này trước giao cho con sắp xếp đi.”
“Nếu có cái gì cần tôi giúp đỡ nhất định đừng khách sáo.” Tư Đồ Sênh nắm bắt thời cơ, nhanh chóng nhấn mạnh sự tồn tại của mình.
Mi tâm Anh Hành Sơn vừa thoáng giãn ra lại bắt đầu có dấu hiệu co giúm lại.
“Bạn con.” Anh Hạo Hanh không chờ ông hỏi đã trực tiếp bước ra khỏi phòng bệnh, nắm tay Tư Đồ Sênh kéo về phía cầu thang.
Tư Đồ Sênh, “…” Trong tình huống bình thường, người này hẳn là nên kéo mình tới trước mặt phụ huynh giới thiệu qua loa một chút chứ. Chẳng hạn như ‘Đây là anh em vào sinh ra tử với con’, sau đó chính mình sẽ thuận thế mà đưa ra danh thiếp giới thiệu với đại gia giàu có này về nghề nghiệp của mình. Cho dù hiện tại không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện phiếm, nhưng cũng có thể đi vào phòng bệnh thăm hỏi cậu Giang mội hồi mà. Hai người đàn ông tay trong tay dắt nhau ra một góc vắng người là cái tình tiết quỷ dị gì?
Cửa vào thang bộ thoát hiểm ‘rầm’ một tiếng bị người đóng lại, cắt đứt tầm nhìn đang ráo riết bám liên người Anh Hành Sơn của Tư Đồ Sênh.
“Cậu nhìn cái gì?” Anh Hạo Hanh bất mãn vặn gương mặt của đối phương lại phía mình.
Tư Đồ Sênh ho khan, hỏi, “Cậu anh thế nào rồi?”
“Vừa mới thoát khỏi nguy kịch.” Anh Hạo Hanh dừng một chút, lại nói, “May là sau khi kết thúc hội thảo có một cán bộ cùng đường đi ngay sau xe cậu, sau khi tai nạn xảy ra đã nhanh chóng giúp cậu gọi cứu thương.”
Tư Đồ Sênh hỏi, “Người gây tai nạn đâu?”
Anh Hạo Hanh sắc mặt âm trầm, “Chạy rồi, nhưng có người thấy được biển số xe.”
Tư Đồ Sênh, “Muốn tôi điều tra giúp anh không, có…” Nửa câu ‘có thể giảm giá’ ở phía sau theo thói quen suýt chút nữa bật ra ngoài miệng, chính là nhìn thấy sắc mặt dọa người của Anh Hạo Hanh, cho nên cậu thức thời nuốt xuống.
“Giúp tôi điều tra tung tích của Trương Duy Triêu.” Anh Hạo Hanh nói.
“Điều tra anh ta?” Tư Đồ Sênh ngẩn người, kinh ngạc hỏi, “Chẳng lẽ chiếc xe gây ra tại nạn chính là xe của Trương Quốc Đống?”
Anh Hạo Hanh không trả lời câu hỏi, hàn khí cùng sát ý không ngừng tỏa ra trên thân thể anh ta chính là đáp án hùng hồn nhất, “Đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra.”
“…”
Lời thoại của một đại Boss phản diện chuẩn mực bất chợt bật ra, rõ ràng cơn tức giận của Anh Hạo Hanh đã lên đến đỉnh điểm rồi!
Tư Đồ Sênh vừa nhắn tin cho La Mật vừa lắc lư cái đầu, lẩm nhẩm, “Anh ta rốt cuộc đang mưu tính cái gì?” Sự tình đã phát triển vượt ngoài suy đoán của Tư Đồ Sênh, cảnh báo trong lòng của cậu đối với Trương Duy Triêu đã từ mức ‘cần phải đề phòng’ nhảy vọt lên tới ‘luôn luôn phải đề phòng.”
“Đáng chết!” Anh Hạo Hanh dùng hai chữ này để tổng kết lại tình hình.
Tư Đồ Sênh ngẩng đầu, nói, “Tôi có một ý tưởng khá là to gan lớn mật.”
“Cái gì?”
“Mấu chốt của chuyện này là Tống Xuân Lâm.” Tư Đồ Sênh phân tích, “Trương Duy Triêu thuê tôi tìm Tống Hỉ, nhưng tôi lại tìm được một Tống Xuân Lâm đã trải qua phẫu thuật thẩm mỹ sau tai nạn giao thông. Mà người này, ngay cả tên tuổi cùng nghề nghiệp cũng đều thay đổi. Khi đó tôi đã nghi ngờ, Tống Xuân Lâm có thể là một nhân vật không hề đơn giản, Trương Duy Triêu tìm ông ta cũng không phải chỉ để tặng lại một phần di sản của chú mình. Vì thế cho nên, khi Tống Xuân Lâm bị ném về Thiên đường Tả Ý và mất tích lần thứ hai, tôi nghi ngờ ông ta đang nằm trong tay của Trương Duy Triêu. Chuyện ô tô của Trương Quốc Đống xuất hiện trong Thiên đường Tả Ý và gây tai nạn mà La Mật nói tới đã chứng thực suy đoán của tôi. Hiện tại tạm thời gác lại các vấn đề giữa Tống Xuân Lâm và Trương Duy Triêu, chỉ xét tới những việc mắt thấy bên ngoài. Vậy theo lý thuyết mà nói, mục tiêu của anh ta là Tống Xuân Lâm, sau khi anh ta đạt được mục đích liền quay sang hãm hại cậu anh. Giả thiết rằng ngay từ đầu anh ta đã muốn sát hại ông Giang, ông ấy là một doanh nhân nổi tiếng, nhất cứ nhất động đều được người người chú mục, mà Trương Duy Triêu lại là nhân viên trong công ty của ông, cơ hội ra tay hẳn là sẽ có rất nhiều, không lý nào phải chờ đến khi bắt được Tống Xuân Lâm rồi mới động thủ. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy chuyện mà cậu anh gặp phải chắc chắn có liên quan đến Tống Xuân Lâm. Chờ ông ấy tỉnh lại hỏi một chút về Tống Hỉ và Trương Quốc Đống, có thể chân tướng sẽ được phơi bày.”
Dứt lời, Tư Đồ Sênh đang định quay sang phía Anh Hạo Hanh để tìm sự đồng tình, chẳng ngờ lại phát hiện trên ô cửa kính của lối thoát hiểm thình lình xuất hiện một khuôn mặt người.
“A!” Cậu hít vào một hơi khí lạnh, thối lui về sau nửa bước, vừa vặn đụng trúng lồng ngực của Anh Hạo Hanh.
Anh Hạo Hanh đang chìm trong suy nghĩ của chính mình, thấy người kia ghé sát tới thì liền vô thức vươn tay ôm lấy thắt lưng cậu.
Anh Hành Sơn đẩy cửa bước vào, chỉ thấy con trai mình đang ôm một người đàn ông diện mạo xinh đẹp đến trai gái khó phân, thản nhiên mà nhìn thẳng vào mặt mình.
Tư Đồ Sênh là người đầu tiên phát hiện tình huống có phần quỷ dị, nhanh chóng đứng thẳng người, nói, “Không biết cậu… Giang tiên sinh thích ăn loại trái cây gì, tôi đi xuống mua.”
Anh Hành Sơn nhàn nhạt đáp, “Có lòng là được rồi, không cần tốn kém.”
“Lần đầu tới đây thăm hỏi mà đi tay không thì không tốt lắm.” Tư Đồ Sênh đáp.
Anh Hành Sơn lại hỏi, “Cậu còn định đến đây thăm mấy lần?”
Tư Đồ Sênh cũng nhận ra mình vừa lỡ miệng, cái chỗ giống như bệnh viện đương nhiên không đến thì vẫn tốt hơn. Nhưng cậu càng lúc lại càng cảm nhận được địch ý và ác cảm của người cha này, đành phải ậm ừ nói, “Giang tiên sinh vừa mới qua cơn nguy kịch tốt nhất là nên ở lại bệnh viện điều dưỡng một thời gian. Khi nào tôi có thời gian sẽ ghé qua thăm ông ấy nữa.”
Anh Hạo Hanh vốn định thu cánh tay đang ôm lấy Tư Đồ Sênh về, nghe được một câu như thế, trái lại càng dùng sức siết chặt hơn, “Dựa vào quan hệ của chúng ta, cậu phải chờ có thời gian mới đến?”
Tư Đồ Sênh cơ hồ có thể cảm nhận được ánh mắt mang hình viên đạn của Anh Hành Sơn liên tục bắn phá lên khuôn mặt mình, cười khan, “Chúng ta là anh em chí cốt, cậu của anh cũng là cậu của… anh em tôi. Tôi nhất định thường xuyên tới thăm ông ấy. Hình như ba anh có chuyện muôn nói với anh, tôi đi WC một chút, hai người từ từ nói chuyện.” Nói xong, cũng không để ý tới phản ứng của Anh Hạo Hanh, cậu trực tiếp gỡ tay anh ta ra, vòng qua Anh Hành Sơn đi vào toilet soi gương.
Không lâu sau, Anh Hạo Hanh từ ngoài cửa tiến vào, nhìn bộ dáng của người nào đó phản chiếu trong gương, chế nhạo, “Có phải tôi quấy rầy thời khắc quý giá của cậu ở bên cạnh tấm gương này không?”
Tư Đồ Sênh đáp, “Đúng rồi đấy. Tôi đang định hỏi nó xem ai là người đẹp trai nhất thế gian.”
Anh Hạo Hanh lại nói, “Tôi sẽ nhắc nhớ chính mình, đề phòng cậu tặng cho tôi một quả táo (*).”
(*) Theo câu truyện Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn, hẳn là ai cũng biết. Đại khái Tư Đồ Sênh đóng vai mẹ kế, Anh Hạo Hanh bởi vì đẹp trai nhất thế gian bị người kia ghen tị mà tặng táo độc mưu sát.
“…” Vì để dành được danh hiệu người đẹp trai bậc nhất thế gian, Tư Đồ Sênh bất chấp tất cả, “Anh quên rồi? Tôi mới là Công chúa Bạch Tuyết, tôi mới có tư cách ăn trái táo kia.”
Anh Hạo Hanh, “Người ăn táo không nhất định phải là Công chúa Bạch Tuyết, còn có thể là…”
“Newton! Không cần phải nhắc nhở, tôi biết tôi vừa đẹp trai lại vừa thông minh tài giỏi.”
“Newton chẳng qua là bị táo rơi trúng đầu thôi.”
“Một bên là con người, một bên là quả táo. Trong hoàn cảnh con người bị quả táo tấn công, anh nghĩ giữa cả hai còn có thể chung sống hòa bình mà quyết không xâm phạm lẫn nhau hay sao?”
“Có thể con người sẽ bóp nát quả táo trong tay ra thành bột cám.”
“…”
Tư Đồ Sênh nói, “Tôi sẽ nhắc nhở chính mình tuyệt đối không thể đắc tội với anh, để tránh tình trạng bị nghiền thành bột cám.
“Tốt lắm, vậy đêm nay cậu ở lại.”
“… Anh xác định muốn tôi ở lại trong cái toilet của bệnh viện này để hầu chuyện anh?”