Thiên Vương II

Chương 55



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi

Beta: Mimi

*****
chapter content
Tiến vào WC, Tư Đồ Sênh lập tức khóa trái cửa, đóng nắp bồn cầu xuống, ngồi xổm lên trên gọi điện cho Thẩm Ngọc Lưu.

Tiếng chuông vang lên bảy lần, Thẩm Ngọc Lưu nghe máy.

Tư Đồ Sênh nói: “Thì giờ thấm thoát thoi đưa, chỉ một chớp mắt, chúng ta liền già thêm ba tháng tuổi.”

Thẩm Ngọc Lưu trả lời: ”Môn toán của cậu thật tốt.”

Tư Đồ Sênh ”Ha ha” mấy tiếng, chất vấn: ”Bớt sàm ngôn đi! Điều tra thế nào rồi.”

“Tôi chỉ có thể nói, đây vụ án bịp bợm nhất mà tôi gặp phải từ trước tới nay.”

“Bịp bợm?”

“Người ủy thác bịp bợm, đối tượng điều tra bịp bợm, khởi nguồn vụ án bịp bợm, quan trọng nhất chính là, mức thù lao quá bịp bợm.” Ngữ khí của Thẩm Ngọc Lưu bình thản, song oán khí lại theo tín hiệu di động mà đập thẳng vào mặt Tư Đồ Sênh.

Không bịp bợn thì đã không tìm đến cậu.

Tư Đồ Sênh gượng cười hai tiếng: ”Chỉ cần kết quả khả quan, thù lao có thể thương lượng.”

Thẩm Ngọc Lưu từ chối cho ý kiến về vấn đề này, lại nói: “Cho tôi thêm nửa tháng.”

Khi Thẩm Ngọc Lưu yêu cầu gia tăng thời hạn, Tư Đồ Sênh cũng không cảm thấy thất vọng. Thời điểm giao vụ này cho đối phương, cậu vốn chả trông đợi người nọ thật sự có thể tra ra cái gì, dù sao chính cậu cũng đã dùng hết mọi thủ đoạn thế nhưng vẫn là vô ích. Nghe Thẩm Ngọc Lưu nói như vậy, hẳn là đã nắm được vài manh mối cụ thể, điều này trái lại khiến cậu vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.

Tư Đồ Sênh nói, ”Được. Anh phải cẩn thận, đối phương rất thần bí mà cũng phi thường nguy hiểm.”

Thẩm Ngọc Lưu trả lời: ”Thế kỷ hai mươi mốt là thời đại cạnh tranh đầu óc, người chủ động gả em gái cho cậu cho dù có thực lực, cũng vẫn có một giới hạn nào đó thôi.”

Tư Đồ Sênh phản bác: ”Người yêu thích tôi như cá diếc qua sông (*).”

(*) cá diếc qua sông: Nhiều vố số kể

Thẩm Ngọc Lưu nói: “Tôi đồng ý, người kia đích thực là một tên não cá diếc (*) hàng đầu.”

(*) não cá: rất rất rất nhỏ -_-

Tư Đồ Sênh: ”…”

Nói chuyện điện thoại với Thẩm Ngọc Lưu xong, tâm tư Tư Đồ Sênh có phần yên ổn. Chỉ cần tra ra lai lịch của hai anh em kia, đúng bệnh mà bốc thuốc, vậy thì vụ cược kiếm đủ một tỷ trong vòng một năm của mình liền có hy vọng giải trừ rồi. Từ khi đánh cuộc đến giờ, mức thu nhập trăm vạn một tháng của cậu liền có một loại hình dung khác – như muối bỏ bể.

Kỳ hạn đánh cuộc càng lúc càng gần. Tư Đồ Sênh tập trung tinh thần, dồn hết tinh lực vào việc an bài tiệc cưới của khách hàng.

Đôi vợ chồng sắp cưới này đích thức khiến người khắc phải bận tâm – trước hôn lễ, cô dâu chú rể một người thì mắc chứng lo âu, mỗi ngày gọi tới ba cuộc điện thoại để hỏi về việc an bài hôn lễ; người còn lại mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mỗi ngày một lần xác nhận với bọn họ về giờ giấc đón dâu. Thân làm người bị hại trực tiếp, Tư Đồ Sênh và La Mật căn cứ vào chân lý sâu sắc về tình bạn: ‘thà để bạn chết rồi tự mình cô độc, chứ tuyệt không để bạn sống bơ vơ ở cõi đời này’, liên tục chơi kéo – búa – bao (*), ai thua sẽ phải nhận điện thoại.

(*) Kéo búa bao, còn có chỗ gọi là oẳn tù tì

Vì thế, văn phòng Andersen cả ngày lẫn đêm đều truyền ra những thanh âm kinh tâm động phách ”… Bao! Không! Không! Không!”

Cùng lúc ấy, Chu Duy Ân chính thức bị khởi tố, Anh Hạo Hanh quay cuồng giữa trường học – gia đình – và tòa án, may mắn không phải tới văn phòng của hai người kia.

“… Bao! Không! Không! Không!”

Ngày kết hôn hôm ấy, Tư Đồ Sênh và La Mật dậy thật sớm để làm công tác chuẩn bị.

Tư Đồ Sênh diện mạo rất đẹp, miệng ngậm điếu thuốc hệt như phong lưu công tử bất cần đời. Để hóa thân vào nhân vật hôm nay, cậu hóa trang cho mình một đôi mắt gấu mèo, uốn tóc thành dợn sóng, nhuộm màu xám trắng, vành tai đeo hai cái khuyên vàng, cái mũi cũng đặc biệt gắn thêm khuyên mũi, kết hợp với đôi mắt sắc sảo, quả thực giống hệt một tên côn đồ lương tâm bị chó ăn.

La Mật đi ngang qua nhìn thoáng một cái, sau đó dán lên cổ Tư Đồ Sênh một hình xăm chữ thập ngược (*).

(*) Chữ thập ngược: (Chú thích hình)
chapter content


Tư Đồ Sênh nói: “Có phải có chút kỳ quái không?” Không nhìn kỹ còn thấy giống như tắm mà kỳ không sạch vậy.

La Mật hỏi lại: ”Không bằng quấn một vòng băng vải?”

Tư Đồ Sênh nói: ”… Sau đó gọi là Chrollo (*)?”

(*) Chrollo: nhân vật trong bộ manga Hunter X Hunter, có quấn 1 vòng băng trên đầu -_- (chú thích hình)
chapter content


La Mật nói: ”Người ta là đeo băng ngang trán, còn anh là quấn trên cổ, không bằng gọi là ’Chro Thắt Cổ’ đi.”

Tư Đồ Sênh bẻ khớp ngón tay, hắc hắc cười lạnh: “Tôi thấy cô đây là muốn bị vặn cổ đúng không!”

“… A A, Anh nhị -san! Help meeee!”

“…”

Y phục trên người Tư Đồ Sênh cũng tận lực tiếp cận xu hướng thẩm mỹ của đám thiếu niên thời kỳ phản nghịch – T shirt vàng đen cộc tay in hình bộ xương trước ngực, bên ngoài khoác áo denim, phía dưới phối với quần bò tán đinh, đôi chân đi giày thể thao đen bắn gai sáng bóng, đai lưng là một chuỗi kim loại lách cách kêu vang theo mỗi bước đi.

La Mật lại dâng lên một đôi giày da vàng đen mõm nhọn.

Tư Đồ Sênh ôn nhu mà cự tuyệt.

La Mật lại hõa nhã kiên trì.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, gió nổi mây vần nhất thời ập tới.

Sự việc nói thì chậm, diễn ra lại rất nhanh.

La Mật giơ tay lên trước, Tư Đồ Sênh tức tốc giấu tay ở phía sau lưng.

“Kéo! Búa! Bao!”

“Không! Không! Không! Không!” La Mật tiếc nuối vì bại trận, chỉ đành ôm theo đôi giầy mà chạy toán loạn khắp phòng.

Căn cứ vào kế hoạch, Tư Đồ Sênh sẽ sắm vai đại BOSS phản diện, tới phá hư hôn lễ của hiệp sĩ Nguyệt Thố. Hiệp sĩ Nguyệt Thố chính là chú rể, vốn dĩ anh ta muốn được gọi là hiệp sĩ Thần Thố, nhưng sau đó lại bị cô dâu chán ghét vì thiếu nét đặc sắc của Trung hoa, cho nên, Tư Đồ Sênh chỉ có một ý tưởng, đó là ‘phun’ thêm một chữ ‘nguyệt’ vào, bà dì cả không bao giờ cô đơn! (*)

(*) Nguyệt Thố: thỏ trên mặt trăng, cũng chính là Thỏ ngọc đó; Thần Thố: thần thỏ -_-;

(*) Bà dì cả: 1 cụm từ dùng để chỉ con gái tới tháng, cũng là chỉ kinh nguyệt. Đại khái, từ ‘nguyệt’ mà TĐS thêm vào cho chú rể k fai nguyệt của ‘mặt trăng’ mà là nguyệt của ‘kinh nguyệt’ -_-…

Bước đầu tiên để phá hư hôn lễ – ”Cướp” cô dâu.

Căn cứ kế hoạch ban đầu, xe để cướp dâu sẽ do Anh Hạo Hanh cung cấp – một chiếc Ferrari mui trần. Khi Anh Hạo Hanh đề xuất ý kiến này, Tư Đồ Sênh lập tức phê duyệt. Cậu cho rằng chiếc xe này hoàn toàn phù hợp và có khả năng làm nổi bật điều kiện kinh tế của nhân vật BOSS phản diện ăn no không có việc gì làm kia. Tưởng tượng mà xem, nếu nhân vật BOSS phản diện là một nhân viên văn phòng tiền lương chín vạn năm nghìn mấy mươi đồng, ngày thường còn phải lo chuyện đi muộn về sớm bị cắt thưởng, vậy thì khi cướp dâu nhất định sẽ bận tâm chi phí tu sửa phương tiện sau khi hành động, như thế sao có thể chuyên chú mà làm chuyện xấu được?

Bởi lẽ đó, nhân vật BOSS phản diện nhất thiết phải có tiền và tùy hứng, đặc biệt tương xứng với thân phận của tình địch hiệp sĩ Nguyệt Thố kia!

Đáng tiếc, đã vài ngày không thấy bóng của Anh Hạo Hanh, Tư Đồ Sênh lại ngại quấy rầy đối phương vì chuyện nhỏ này, cho nên Ferrari mui trần liền đổi thành BMW mui trần thuê ở hãng taxi.

BMW cũng là nhãn hiệu danh tiếng, tuy rằng kiểu dáng không được khí phách như Ferrari, thế nhưng cũng là một trong ba thương hiệu có tiếng nhất. Nó chịu được va đập, chống được súng đạn, cân bằng điện tử đầy đủ, tốc độ rất cao, vẫn là chiếc xe có tiềm năng làm xe đánh cướp.

Tư Đồ Sênh xuống lầu, vừa lòng tiếp nhận chìa khóa từ nhân viên của hãng taxi, đang chuẩn bị lên xe, liền nhìn thấy một chiếc Ferrari mui trần đang từ con phố đối diện lừ lừ phóng tới, dừng khựng ngay trước đầu chiếc BMW.

Tư Đồ Sênh cười cười, ném cái chìa khóa trả lại cho nhân viên hãng taxi, đi vòng sang bên chiếc Ferrari, đè tay lên cửa kính xe, vỗ vỗ, hì hì nói: ”Tôi còn tưởng anh không đến.”

Anh Hạo Hanh nhướn mày: ”Ở trong lòng cậu, tôi là loại người nói không giữ lời như vậy sao?”

Tư Đồ Sênh: ”Mới sáng sớm, mặt trời còn chưa đứng bóng, đã đem những lời thăm hỏi thông thường thăng lên trình độ thăm dò nhân phẩm người ta rồi à?”

Anh Hạo Hanh chỉ một ngón tay và ghế phó lái: ”Lên xe!”

Tư Đồ Sênh nhìn người nọ, chỉ cười không nói.

Anh Hạo Hanh nhìn chằm chằm đối phương trong chốc lát, bất đắc dĩ lắc đầu, sải chân, nhoài sang ghế bên cạnh.

Tư Đồ Sênh mặt mày hớn hở nhảy vào ghế lái, vươn tay thắt dây an toàn: “Thắt dây an toàn đi.”

Không cần cậu phải nói, từ sau vụ việc xe mất thắng, ý thức an toàn giao thông của Anh Hạo Hanh được đẩy lên mức độ cao trước nay chưa có. Tư Đồ Sênh vừa dẫm nhẹ chân ga, Anh Hạo Hanh đã như có như không nhắc nhở: ”Phố này giới hạn tốc độ tối đa là sáu mươi km.”

Tư Đồ Sênh nói: “Tôi vừa đạp một cái, mới mười sáu km thôi.”

Anh Hạo Hanh: “Nó tăng tốc lên một trăm km không tới bốn giây.”

Tư Đồ Sênh đáp lời: ”Bốn giây đủ để anh làm rất nhiều việc.”

“Ví dụ?”

“Kéo phanh tay, đánh tôi bất tỉnh rồi ném ra ghế sau, nhảy vào ghế lái đạp phanh dừng lại.”

“…”

“Ngẫm lại nhiệm vụ hôm nay, nếu không làm được loại chuyện này, căn bản không có tư cách đối mặt với hiệp sĩ Nguyệt Thố.”

“Kỳ thực có một vấn đề tôi muốn hỏi từ rất lâu.” Anh Hạo Hanh chần chờ nói.

Vấn đề khiến Anh Hạo Hanh phải ấp a ấp úng thực sự khơi gợi hứng thú của Tư Đồ Sênh: ”Vấn đề gì?”

“Hiệp sĩ Nguyệt Thố và Thủy thủ Mặt trăng có quan hệ gì?”

“…”

Anh Hạo Hanh có chút xấu hổ, vội vàng nói: ”Không biết Thủy thủ Mặt trăng cũng không có gì kỳ quái.”

“Điều tôi thấy kỳ quái, không phải chuyện tôi không biết Thủy thủ Mặt trăng, mà là anh cư nhiên cũng biết đến nhân vật này. Tôi vẫn cảm thấy nếu có một bộ phim hoạt hình nào đó chúng ta đều từng xem qua thì hẳn phải là《Slam Dunk》hoặc《Gundam》(*) mới phải.”

(*) Thủy thủ Mặt trăng: hoạt hình cho con gái, Slam dunk và Gundam dành cho con trai.

Anh Hạo Hanh nghĩ nghĩ: “Đích thực rất kỳ quái.” Dừng lại một chút, anh bổ sung, “Tô chỉ xem《Gundam》.”

“… Còn tôi chỉ xem 《Slam Dunk》.”

/Mi/ -_- nhưng hai người đều xem Thủy thủ Mặt trăng đúng k?

Trong đầu hai người đồng thời vang lên thanh âm nũng nịu của Thủy thủy Mặt trăng: ‘Nhân danh mặt trăng, ta sẽ trừng trị các ngươi’, sau đó lại nghĩ tới bề ngoài của chú rể cùng với yêu cầu mô phỏng《The Avengers》của anh ta, nhất thời có loại xúc động muốn quay đầu xe.

Mặc kệ nội tâm bọn họ hoạt động kịch liệt cỡ nào, xe vẫn căn cứ theo đúng thời gian ước hẹn, đi tới cửa nhà cô dâu.

Cô dâu và nhóm phù dâu đã sớm đứng ở ngoài cửa kiễng chân nhòm ngó, vừa thất hai anh đẹp trai trên xe, ánh mắt đồng loạt tỏa sáng long lanh. Chính là phong cách ăn mặc của Tư Đồ Sênh đích thực khiến người ta không dám khen tặng, chỉ liếc nhìn một cái, liền đui cả một năm. Anh Hạo Hanh vốn dĩ bộ dạng sáng sủa, thời điểm tươi cười lại lộ vẻ trẻ con, làm cho anh thoạt nhìn trẻ hơn thực tế vài tuổi.

Hai anh chàng siêu đẹp trai, một thì bụi bặm phong trần, một lại trẻ trung xán lạn, khiến cho đám phù dâu vẫn luôn chờ mong một hồi gặp gỡ bất ngờ đầy lãng mạn với trai đẹp kích động đến không nói nên lời, chỉ ngăn trở tượng trưng một chút, rồi liền để bọn họ thuận thuận lợi lợi ‘cướp’ cô dâu đi. Sau đó nhóm phù dâu gọi điện thoại báo tin cho chú rể lúc ấy đang chuẩn bị làm anh hùng tới cứu mỹ nhân.

Chú rể kích động nói: ” Oh yeah! Rốt cuộc bị bắt đi rồi sao?!”

Nhóm phù dâu: ”…” Mặc dù biết là giả vờ, thế nhưng sự trắng trợn của chú rể cũng thực ngứa đòn, kiều gì cũng giống hệt một tên cặn bã muốn thoát thân vậy. Vì thế sau khi tưởng tượng ra một hồi tinh phong huyết vũ, nhóm phù dâu lập tức quyết định điều chỉnh hình thức náo loạn động phòng tới maximum!