Thiên Y Xuống Núi, Thiên Hạ Đại Loạn

Chương 106: Cảm ơn chị Hoa



“Tửu lượng của cậu chủ Vương thật tốt”.

Chị Hoa cười nói rồi tùy ý nhấp một ngụm, sau đó xoay người nói với nhân viên: “Đúng rồi, giảm giá theo giá VIP cho cậu Vương khi sử dụng phòng này”.

Vương Minh Vũ hưng phấn nói: “Cảm ơn chị Hoa, cảm ơn chị Hoa”.

“Đừng khách sáo, mọi người chơi vui vẻ nhé, có gì cần thì cứ nói với tôi, sau này có cơ hội đến ủng hộ tôi nhiều nhiều nha”.

“Vậy tôi không làm phiền nữa, chơi vui vẻ”. Sau khi nói xong, chị ta gật đầu với mấy người rồi trực tiếp xoay người rời đi. “Chị Hoa đi ạ”.

Vương Minh Vũ cung kính tiễn chị ta tới tận cửa mới đưa tay chào.

Sau khi đóng cửa lại, Hồ Dung ngạc nhiên hỏi: “Người phụ nữ này là ai vậy?”

Vương Minh Vũ kích động đến toàn thân run rẩy, cầm ly rượu lên, lắp bắp nói: “Mẹ kiếp, tôi vậy mà thật sự được cụng ly với Chị Hoa của quán bar Lam Hải Đồn, đúng là may mắn mà”.

Lưu Quân kinh ngạc nói: “Cậu chủ Vương, anh nói chị Hoa này là tổng giám đốc của quán bar Lam Hải Đồn trong lời đồn kia sao?”

“Đương nhiên rồi, chị Hoa là nhân vật nổi tiếng ở Đông Hải chúng ta, nghe nói chị ta có quan hệ mờ ám với Hổ Gia”.

Sắc mặt Hồ Dung không vui nói: “Cái gì cơ, thì ra Hồ Gia nuôi tình nhân à?”

“Các người hiểu cái rắm gì, cả con phố phía Bắc này do Hổ Gia quản lý, chị Hoa người ta có chút quan hệ thì sao chứ? Một người phụ nữ có thể tìm được đàn ông như Hổ Gia, cả đời này cũng không cần lo lắng nữa, lớn tuổi một chút thì đã sao, có Hổ Gia sau lưng hậu thuẫn, không cần đến vài năm đã có thể kiếm được số tiền cả đời tiêu không hết, giống như quán bar Lam Hải Đồn vậy, một ngày lợi nhuận cả chục triệu”.

Hồ Dung sợ hãi nói: “Trời đất, một ngày hơn chục triệu, quán bar này cũng kiếm thật đấy”.

“Mặc dù nổi tiếng nhưng nếu không có Hổ Gia, chỉ dựa vào chị Hoa một người phụ nữ, sớm đã bị các thế lực khác thôn tính rồi”.

“Cậu chủ Vương đúng là có mặt mũi, đến tổng giám đốc của quán bar Lam Hải Đồn cũng qua kính rượu, e rằng sau này thật sự sẽ lên như diều gặp gió, lúc. ấy đừng quên đám anh em chúng tôi nhé”.

Vương Minh Vũ cười đắc ý nói: “Đó là đương nhiên, yên tâm đi, đi theo Vương Minh Vũ tôi ăn ngon mặc đẹp, sau này Đông Hải chính là địa bàn của chúng ta”.

Trong mắt Vân Hiên, Vương Minh Vũ có chút hơi khoa trương rồi.

Vừa rồi chị Hoa kia cầm ly rượu vào, thật ra là do số tiền của phòng này đã đến mức nhất định, đối phương chỉ làm theo hình thức thôi, bất kể là Vương Minh Vũ hay ai đó bỏ ra mấy trăm ngàn, tổng giám đốc đều sẽ lộ mặt kính rượu, chuyện này rất bình thường.

Vả lại, một người phụ nữ sống chung với một tên trùm xã hội đen già, dựa vào nhan sắc của mình để kiếm sống, sau vẻ hào nhoáng đó càng nhiều hơn là sự đáng buồn và bi thương.

“Nào nào, mọi người ăn uống thoải mái đi, hôm nay không say không được về”.

Vương Minh Vũ gọi đám Hồ Dung, Phương Nhã và những người khác bắt đầu ăn chơi nhảy múa trong phòng.

“Nhã Nhi, chúng ta chọn bài hát đi”.

Lưu Quân và Vương Minh Vũ bắt đầu uống rượu, Hồ Dung ở bên cạnh kéo Phương Nhã đi chọn bài.

Mọi người không biết vô tình hay cố ý cô lập Vân Hiên một mình. Phương Nhã nhiều lần muốn làm gì đó, nhưng lại bị Hồ Dung kéo lại, hai người miễn cưỡng chọn 1 vài bài hát nổi tiếng, sau đó cầm micro ngồi trên sofa

bắt đầu hát.

Không nhìn ra Hồ Dung hát cũng khá hay, nốt cao vững vàng nốt trầm có lực, bài 'trái cây mùa hè được cô ta hát một cách mượt mà uyển chuyển.