Thiên Y Xuống Núi, Thiên Hạ Đại Loạn

Chương 41



Cảnh tượng như vậy khiến mọi người sửng sốt trong giây lát.

Khi kim giây chỉ số mười hai.

"Đến rồi!"

Vân Hiên nhẹ giọng nói, sau đó dùng một chút sức lực, trực tiếp vặn vẹo đầu tên bắt cóc trong tay.

Sau đó, dưới ánh mắt choáng ngợp của mọi người, Vân Hiên lao về phía đám bắt cóc gần nhất. Trong phút chốc, Vân Hiên gần như không ai có thể địch lại.

Hai người đàn ông xung quanh dùng đao chém vào chân anh, Vân Hiên nhảy. lên, hai chân bay tới đá cho bọn chúng ngất xỉu.

€ó người đưa vũ khí tới, Vân Hiên nắm lấy cổ tay, bóp nhẹ rồi ném đi. Con dao găm trực tiếp cắm thẳng vào lưng đồng bạn phía sau.

Chẳng bao lâu sau, Vân Hiên đã tiêu diệt tất cả bọn bắt cóc ở đây một cách gọn ghẽ.

"Mày, mày đừng đến đây!" Lúc này, người đàn ông mới biết thế nào là sợ hãi.

Trước đây, thuộc hạ của gã đều là những tên côn đồ tàn nhẫn và vô luật pháp, vì cái gọi là tiền mà ngay cả thuộc hạ của mình, người đàn ông cũng dám vứt bỏ.
“Ngày mai mặt trời vẫn mọc như thường lệ, nhưng trên đời này luôn có những người sẽ không nhìn thấy được cảnh đẹp này. Đường đời vốn đã đứt đoạn, không thể chịu nổi một số kẻ đi đường tắt như anh."

Vân Hiên sợ Vu Kiều Kiều nhìn ra gì đó nên từ từ dùng tay bẻ gãy cổ người đàn ông, nhẹ nhàng như vuốt ve khuôn mặt của người yêu.

Không tạo ra một âm thanh nào.

..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Vân Hiên đứng dậy, đi sang một bên, cầm đồng hồ lên nhìn. "Không sai, hai mươi giây!" Vân Hiên nhìn kim đồng hồ chỉ mới quay đến vị trí số bốn.

Sau khi dọn dẹp bọn bắt cóc, Vân Hiên đá xác vào trong bãi cỏ. Mặc dù sẽ sớm bị phát hiện nhưng lúc đó chẳng liên quan gì đến anh nữa.

Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, Vân Hiên quay người đi đến bên cạnh Vu Kiều Kiều.
"Đừng tới đây, mày đừng tới đây!" Vu Kiều Kiều vội vàng đưa tay sờ soạng xung quanh. "Là tôi!"

Vân Hiên nắm lấy cổ tay đang điên cuồng cào loạn của cô, nhẹ giọng nói: "Những người đó đi rồi."

"Đi rồi, tại sao lại rời đi?"

"Tôi cũng không biết. Tên cầm đầu kia nghe điện thoại, tức giận mắng một tiếng rồi dẫn người khẩn cấp bỏ đi, đến xe cũng không thèm lái."

"Cái gì?"

Ngay khi Vu Kiều Kiều đang thắc mắc thì cách đó không xa có tiếng còi báo động vang lên.

"Phải rồi, nhất định là tiếp viện của chúng ta đã đến nên khiến bọn chúng sợ hãi bỏ chạy."

Vu Kiều Kiều ngã trên mặt đất nói: "Mau, anh là bác sĩ, mau lấy nước sát trùng mắt cho tôi nhanh lên."

"Không, không được dùng nước. Thứ bọn họ dùng là bột vôi. Nếu dùng nước, nó sẽ tạo ra nhiệt độ cao và làm bỏng mắt."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Chỉ có thể từ từ xoa dầu, tôi đưa cô xuống núi trước đã!" Vân Hiên đỡ Vu Kiều Kiều lên xe.

Đưa cô trở về từ đường cũ.

Chẳng bao lâu, xe cấp cứu từ dưới chân núi chạy lên. Vân Hiên đưa Vu Kiều Kiều lên xe cấp cứu, báo cáo tình trạng của cô với bác sĩ trên xe.

Bác sĩ rửa mắt cho cô bằng dung dịch nước muối và axit kali.

Tuy nhiên, do có quá nhiều vôi trong thuỷ tinh thể, cộng thêm vôi bị nước mắt thấm vào nên khóe mắt bị đau nhức và bỏng rát. Sau khi kiểm tra xong, phải đến bệnh viện để điều trị thêm.

Nếu vậy thì việc thu thập thuốc của Vân Hiên sẽ phải bị trì hoãn.

Nhưng mắt rất quan trọng, Vân Hiên an ủi Lâm Kiều Kiều xong thì xuống xe. Lúc này, cô gái nằm trên xe lăn gọi anh lại. "Này, Vân Hiên!”

"Cái gì?"

Vu Kiều Kiều cúi đầu, giọng nhỏ như kiến: “Cảm... cảm ơn!”

Tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, ai nấy đều không khỏi hoài nghi có phải lỗ tai mình có vấn đề gì không.

Vu Kiều Kiều vậy mà lại cảm ơn đàn ông.

Mặt trời mọc từ phía tây à?

Vân Hiên cố ý đưa tay ngoáy tai hỏi: "Cô nói cái gì? Tôi không nghe rõ."

Vu Kiều Kiều lớn tiếng nói: “Tôi nói cảm ơn, chuyện hôm nay nên quên thì quên, nên nhớ thì nhớ, với lại đừng quên chuyện anh đã hứa với tôi. Nếu anh làm lỡ chuyện, lần sau gặp mặt cẩn thận tôi vả mặt anh.”

"Được rồi!"

Vân Hiên xua tay, lên một chiếc xe mới sắp xếp rồi trực tiếp rời đi.