"Vân lão đại, đừng vì mấy kẻ mắt chó nhìn người thấp như nhà họ Viên mà tức giận, không đáng đâu!"
Long Cửu đuổi kịp Vân Hiên, an ủi: "Bọn người này không đáng để ngài phẫn nộ, hay để tôi ra tay dạy dỗ đám khốn kiếp không có mắt này đi."
Vân Hiên lắc đầu nói: "Thôi đi, chỉ là chút rắc rối mà thôi, nhà họ Viên hèn mọn đâu đáng để tôi nổi giận, nếu thực sự khiến tôi phẫn nộ, nhà họ Viên sẽ không còn lý do tồn tại nữa."
"Đúng đúng."
Long Cửu liên tục gật đầu.
Chưa nói tới sức mạnh của Vân Hiên, những người đứng sau lưng anh còn khủng khϊếp khó lường hơn, chỉ cần triệu tập một vị Nhạn Bắc Cuồng Đao, cả nhà họ Viên có thể bị tàn sát sạch sẽ trong một đêm.
"Vân lão đại, đây là tên Bọ Cạp mà lần trước tôi đã nói với ngài."
Long Cửu vội vàng giới thiệu tên thuộc hạ phía sau: "Bọ Cạp thường xuyên hoạt động nhanh nhẹn cần mẫn, nếu ngài có gì ở Đông Hải mà không thuận tiện để tôi ra mặt, ngài có thể tìm hắn bất cứ lúc nào."
Vân Hiên nhìn hắn ta một cái nói: "Được rồi, nếu anh muốn thì ở lại đi, bình thường tôi không gọi thì đừng có xuất hiện trước mặt tôi, hơn nữa, anh cứ gọi tôi là Vân tiên sinh đi, cái xưng hô Vân lão đại kia, vẫn chưa đến lúc."
"Vâng, Vân tiên sinh." Bọ Cạp vô cùng hưng phấn.
Lúc nãy gọi là Vân lão đại là do hắn ta đã mạnh dạn to gan gọi, gọi là lão đại thì có vẻ thân thiết hơn, nhưng Vân Hiên nói chưa phải lúc, không nói mình
không có cơ hội.
Nói không chừng chỉ cần biểu hiện tốt, có lế tương lai thực sự có thể ngang hàng với Cửu gia.
"Vậy, Vân lão đại, hai người này xử lý thế nào?" Long Cửu quay đầu lại, chỉ vào Thẩm Như Đồng và Thi Thiến Thiến đi theo họ, hỏi.
Lúc này, hai cô gái đó nhìn Vân Hiên với vẻ căng thẳng.
Thực sự không ngờ, vốn tưởng Vân Hiên bình thường, nhưng bối cảnh của anh lại sâu đậm đến vậy, ngay cả Long Cửu gia của tập đoàn Long Môn cũng phải cung kính tôn trọng như thế.
"Sắp xếp xe đưa hai người về đi."
Vân Hiên thuận miệng nói: "Sau khi về thì nói với Thẩm Như Ngọc, hợp đồng dự án giữa nhà họ Thẩm và tập đoàn Long Môn, tôi đã xử lý xong, bảo cô ta hãy tìm thời gian ly hôn đi."
"Anh rể..."
Thẩm Như Đồng còn muốn nói gì đó, Bọ Cạp ở bên cạnh bước tới ngăn lại, nói: "Cô Thẩm, mời!"
Dưới thái độ cứng rắn của Bọ Cạp, Thẩm Như Đồng như gà con dưới ánh mắt chăm chú của diều hâu, sợ hãi co người lại, lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ kéo Thi Thiến Thiến rời đi.