Vân Hiên lắc đầu nói: “Loại chuyện này tôi không thể hứa với ông, ông đổi cái khác đi.”
“Tôi đang rất nghiêm túc.”
Ông cụ Thẩm đưa viên ngọc cho Vân Hiên: “Hôn ước này chỉ trong vòng ba năm, tôi chỉ hy vọng cậu sẽ làm con rể của nhà họ Thẩm tôi trong vòng ba năm, nếu như ba năm sau cậu nhất quyết muốn rời đi, nhà họ Thẩm tôi sẽ không từ chối.”
“Hôn ước ba năm?”
Thẩm Như Ngọc cau mày nói: “Ông nội, cháu và anh ấy chỉ mới quen biết, sao có thể kết hôn? Hơn nữa trong lòng cháu đã có người cháu thích rồi.”
“Đúng vậy, ông cụ, ông có nhầm lẫn gì không? Dáng vẻ của Như Ngọc xuất sắc như vậy, tương lai có thể gả vào một gia tộc quyền thế nào đó, có thể khiến nhà họ Thẩm chúng ta lên một tầng cao mới, thăng cấp trở thành gia tộc danh tiếng ở Đông Hải!” Adv
“Câm miệng, nhà họ Thẩm ta còn phải dựa vào hôn nhân của cháu gái làm quân bài mặc cả sao. Đây là hy vọng cuối cùng của ông cụ tôi đây, ngay cả chuyện này các người cũng không thể thỏa mãn tôi sao? Tôi có chết cũng không nhắm mắt.”
Nói xong, ông cụ Thẩm lại ngã xuống giường bệnh với vẻ mặt đau khổ.
“Cha, ông nội, ông làm sao vậy?”
Nghe thấy ông cụ nói như vậy, mọi người liền trở nên căng thẳng.
“Ông nội, ông đừng làm cháu sợ, cháu đồng ý với ông, cháu đồng ý với ông là được rồi.”
Adv
Thẩm Như Ngọc lo lắng đến mức không nhịn được vội vàng đồng ý.
Ông cụ Thẩm lập tức mở mắt ra, mỉm cười vui vẻ: “Được, như vậy mới là cháu gái ngoan của ông, chuyện này không thể chậm trễ, sáng sớm ngày mai hai đứa đi đăng ký kết hôn đi.”
“Ông nội, sao ông lại như vậy?” Thấy Thẩm Như Ngọc có chút không vui, ông cụ Thẩm thở dài nói: “Cháu gái, ông biết làm như vậy có hơi tùy tiện, nhưng cháu phải tin tưởng mắt nhìn người của ông nội không thể sai được.”
“Để đền bù cho cháu, ông tuyên bố, bắt đầu từ ngày mai, cháu chính thức trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Thẩm thị, cổ phần tập đoàn trong tay ông đều giao cho cháu.”
Mọi người có mặt đều ngạc nhiên khi nghe lời nói của ông cụ Thẩm.
Tuy rằng tập đoàn Thẩm thị hiện tại đã sa sút đến mức trở thành công ty hạng hai ở Đông Hải, nhưng khi còn ở thời hoàng kim thì đó vẫn là xí nghiệp hàng tỷ.
Lại dễ dàng giao cho một cô gái mới hai mươi tuổi như Thẩm Như Ngọc thế này.
Chú hai Thẩm ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Cha, có phải cha nên cân nhắc lại hay không, tuy rằng Như Ngọc xuất sắc, nhưng dù sao cũng còn quá trẻ.” “Cha đã quyết định như vậy, con có ý kiến gì thì tạm thời để đó!”
Nghe thấy ông cụ Thẩm đã nói như vậy, người nhà họ Thẩm cũng không ai dám nói gì nữa.
Thẩm Như Ngọc bắt gặp ánh mắt đầy mong đợi của ông nội, cuối cùng bất lực gật đầu. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. TruyenHD
2. TruyenHD
3. TruyenHD
4. TruyenHD
=====================================
Bây giờ tình trạng của ông cụ Thẩm đã có chuyển biến tốt đẹp, mọi người đều đưa viện trưởng Lưu ra cửa với lòng biết ơn sâu sắc.
Lưu Nhất Thủ cung kính cúi đầu tạm biệt Vân Hiên rồi lên xe rời đi.
Bởi vì Vân Hiên vừa đến Đông Hải, còn chưa có nơi nào để ở nên ông cụ Thẩm liền sắp xếp cho anh ở trong một căn phòng khách trong biệt thự.
Trời về đêm, mọi người đều ôm những suy nghĩ riêng giải tán.
Vân Hiên đứng ở ban công ngắm trăng, nhìn viên ngọc trong tay mình.
Ông cụ Thẩm đã nói, viên ngọc này là ông lão đã thua trong tay ông ấy khi hai người uống rượu với nhau.
Dù thế nào thì Vân Hiên cũng không thèm tin vào lý do như vậy.
Ông lão đã uống rượu cả đời, cho dù có ngâm trong thùng rượu ba ngày ba đêm thì cũng không thể say, sao có thể thua ông cụ Thẩm?
“Sư phụ, đây là ngài cố tình sắp xếp đúng không? Rốt cuộc ngài đang có ý gì? Tại sao muốn cháu trở thành con rể của nhà họ Thẩm?”
Vân Hiên nhìn viên ngọc, không thể giải thích được, cũng không hiểu ông lão sắp xếp anh đến nhà họ Thẩm là có ý gì?
“Cốc cốc cốc!”
Lúc này, có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Vân Hiên cất viên ngọc đi, đi ra cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Bên ngoài cửa, Thẩm Như Ngọc mặc một bộ váy ngủ màu bạc, lặng lẽ đứng trước cửa nhìn anh, mái tóc dài như thác nước được chải gọn gàng, dài đến vòng eo mảnh khảnh.
Làn dàn trắng nõn của cô dưới bộ váy ngủ trong suốt như pha lê, gương mặt không trang điểm càng lộ vẻ dịu dàng duyên dáng hơn, khác hoàn toàn với đóa hoa hồng kiều diễm lúc sáng, Thẩm Như Ngọc lúc này quả thật là mỹ nhân như ngọc, giống như tiên nữ theo ánh trăng xuất hiện ở cửa phòng.
Vân Hiên cũng đã từng nhìn thấy không ít người đẹp trên đảo Thiên Y, nhưng lúc này nhìn thấy Thẩm Như Ngọc, anh vẫn hơi mất tập trung.
“Cô đang làm gì ở đây?”
Vân Hiên định thần lại rồi hỏi.
Thẩm Như Ngọc nhìn quanh hành lang, nhỏ giọng nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh, nói chuyện ở đây không tiện.”
“Vào đi!”
Vân Hiên mở cửa, Thẩm Như Ngọc vội vàng bước vào.
Lúc này, một cánh cửa phụ ở một góc hành lang lặng lẽ mở ra.
Con gái của chú hai Thẩm là Thẩm Như Đồng cầm điện thoại trên tay lặng lẽ chụp ảnh.
“Hừ, tôi đã sớm biết chị và tên này không rõ ràng, trời vừa tối đã nóng lòng lẻn vào phòng đàn ông, đúng là quá đê tiện.”
“Cô đến tìm tôi làm gì?”
Vân Hiên nhìn Thẩm Như Ngọc mặc váy ngủ, hơn nửa phần đùi trắng nõn như ẩn như hiện, dưới phần cổ trắng nõn là rãnh sâu hút quyến rũ, mê hoặc lòng người.
Vân Hiên có chút kinh ngạc, tuy hai người đã đồng ý ngày mai sẽ kết hôn, nhưng đây là lần thứ hai họ gặp nhau.
Một nam một nữ nửa đêm ở chung một phòng, chẳng lẽ cô muốn chủ động làm ra chuyện gì.
Thẩm Như Ngọc ngồi ở bên giường, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vân Hiên, tôi hy vọng anh hiểu, lần này tôi đồng ý kết hôn với anh là vì để ông nội yên tâm.”
Vân Hiên gật đầu nói: “Yên tâm, tôi cũng không có hứng thú gì với cô, tôi cũng là bất đắc dĩ.”
Nghe anh nói như vậy, Thẩm Như Ngọc khẽ cau mày.
“Nếu đã như vậy, vậy chúng ta nói cho rõ ràng, tôi muốn nói rõ với anh, lần này chúng ta chỉ đăng ký kết hôn, chúng ta sẽ không tổ chức hôn lễ, cũng không chung phòng, ngoại trừ người nhà ra, đừng để bất kỳ ai biết.”
Nói xong, Thẩm Như Ngọc do dự một chút rồi nói: “Nhưng sau khi kết hôn, tôi hy vọng anh có thể tuân thủ nghiêm ngặt nghĩa vụ của một người chồng, đừng làm ra chuyện tổn hại đến danh dự của nhà họ Thẩm chúng tôi.”
Vân Hiên cau mày liếc nhìn cô, cô có ý gì? Danh dự của nhà họ Thẩm quan trọng, vậy danh dự của anh không quan trọng sao?