Phương Nhã gần như muốn nhảy cẵng lên vì vui sướиɠ, vươn tay nắm lấy cánh tay anh nói: "Cảm ơn Vân tiên sinh, cảm ơn Vân tiên sinh!"
"Được rồi, không cần cảm ơn anh, cứ coi như là thù lao cho mấy quả táo đi!"
Vân Hiên nói một cách không để tâm.
Lưu Nhất Thủ là viện trưởng danh dự của Bệnh viện số 1Thành phố, người có thể đạt được vị trí này thường là các chuyên gia y học nổi tiếng Đông Hải, nhưng trong mắt Vân Hiên thì ông ta chỉ là một đệ tử ngoại môn của Thiên Y Môn có y thuật tạm được, nếu anh nói, ông ta chắc chắn phải nghe.
"Được rồi, trời đã khuya rồi, em xuống nghỉ ngơi đi!"
Phương Nhã cẩn thận nói: "Vân tiên sinh, hay là tối nay để em ở lại hầu hạ anh đi!"
"Xin lỗi, không được!" Không đợi Phương Nhã giải thích, Vân Hiên hơi bất mãn. Phương Nhã không nói gì thêm nữa, đành giúp anh trải giường xong, cúi người chuẩn bị rời đi.
Vừa đi đến cửa, cô ấy lại lấy hết can đảm, cẩn thận quay đầu lại hỏi: "Vân tiên sinh, em có thể nhờ anh một việc được không?"
"Việc gì?"
"Ngày mai là sinh nhật em, có một bạn nam trong lớp em cứ theo đuổi em mãi, còn nói muốn mời cả lớp đến Quý Tân Lâu ăn cơm chúc mừng sinh nhật em, em không muốn đi, nhưng cậu ta là con nhà giàu cứ bám riết lấy em, em nghĩ ngày mai anh có thể giả vờ làm bạn trai em, dọa cậu ta đi được không."
"Ngày mai à?”
Vân Hiên suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được, anh sắp xếp một chút."
"Cảm ơn, cảm ơn anh!"
Phương Nhã lúc này mới yên tâm gật đầu rời đi.
Bên ngoài cửa phòng Đế Vương, Bọ Cạp yên lặng dẫn người canh gác.
Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Nhìn thấy Phương Nhã một mình bước ra lần nữa, anh ta lắc đầu, một mỹ nữ hoa khôi như vậy mà vẫn có người đàn ông chống cự nổi, không ham sắc dục, lại gần như không có sở thích gì, thật khó tiếp đãi.
Sáng hôm sau.
Vân Hiên vừa mới thức dậy, Phương Nhã đã dẫn nhân viên phục vụ đẩy bữa sáng vào.
Đây là lần đầu tiên Vân Hiên được thưởng thức bữa sáng 5 sao của khách sạn Đế Hào, các món ăn trước mắt bày ra kín cả phòng khách, từ món Quảng Đông phương Nam đến trà Hương Giang, từ món Trung đến món Tây, món Nhật đến thịt nướng, không thiếu thứ gì.
Mỗi món ăn đều được làm cực kỳ tinh tế, nguyên liệu chọn lựa càng xa xỉ vô cùng, nấm cục đen, trứng cá muối, vàng lá ăn được. "Lũ chó nhà giàu!" Vân Hiên không khỏi cười khổ một tiếng.
Trước kia ở đảo Thiên Y, mỗi sáng nhiều nhất anh chỉ ăn hai cái bánh bao một bát mì, hoặc một bát sữa đậu nành pha loãng với hai cây quẩy là xong.
Mẹ kiếp đâu có như bây giờ, một bữa sáng ăn mấy trăm món, còn nhiều hơn Từ Hi Thái Hậu.
"Vân tiên sinh muốn ăn cái nào? Để em chọn giúp anh."
Phương Nhã vừa nói vừa đưa tay ra, cầm một xửng sủi cảo và một chén súp bồ câu từ bên cạnh, mùi thơm của món ăn xộc vào mũi, đặt trước mặt Vân Hiên.
Không đợi anh động thủ, Phương Nhã chủ động dùng thìa khuấy đều trong chén súp, rồi nhẹ nhàng đưa lên miệng, thổi thổi, đưa tay đút cho anh.
Vân Hiên cười khổ nói: "Em làm gì vậy? Anh đâu phải không có tay, chẳng lẽ ăn cơm cũng cần người đút sao?"
"Vân tiên sinh, có chuyện rồi!"
Phương Nhã vừa định mở miệng nói, Bọ Cạp vội vàng bước vào, nhìn thấy cảnh này, theo bản năng nói: "Xin lỗi Vân tiên sinh, tôi đến không đúng lúc rồi."
Vân Hiên nhận lấy chén súp bồ câu từ tay Phương Nhã, để sang một bên hỏi: "Được rồi, có chuyện gì mau nói đi."
"Vâng, dưới lầu có một người phụ nữ tìm ngài, nói là bạn của ngài, đã hẹn từ trước rồi!"
Bọ Cạp mở miệng nói. "Hẹn trước ư?"
Vân Hiên ngẩn người một chút, hỏi: "Là ai vậy?"
"Là em gái của thị trưởng Vu Viên Triều, Vu Kiều Kiều, đội trưởng đội hình sự thành phố”