Bạch Dũng Tuyền cười cười, quay đầu nhìn Vân Hiên hỏi: "Vị này là..."
Vu Kiều Kiều chỉ vào Vân Hiên nói: "Ông nội Bạch, để cchasu giới thiệu với ông, đây là bạn tốt của cháu, Vân Hiên, lần này chính là do Vân Hiên kê toa thuốc. cho tình trạng sức khỏe của cháu."
"Gậu chính là Vân Hiên à."
Không ngờ, nghe tên này, nụ cười trên mặt Bạch Dũng Tuyền lập tức tối sâm lại.
"Hừ, chính là cậu đã chữa bệnh cho ông Viên à?”
Vân Hiên gật đầu nói: "Không sai, chính là tôi."
"Cậu còn mặt mũi mà nói hả, loại người như cậu không xứng làm một vị lương y chữa bệnh cho người ta, tham lam vô độ vô liêm sỉ, cậu được thầy nào. dạy vậy, làm sao giới đông y của Đông Hải chúng tôi lại sinh ra một thứ như cậu chứ."
"Thật là một hạt phân chuột làm hỏng cả nồi canh." Vu Kiều Kiều ngạc nhiên nói: "Ông nội Bạch, ông đang nói cái gì vậy? Có phải hai người có hiểu lầm gì với nhau không?"
"Hiểu lầm gì chứ, hôm nay có biết tôi đi khám cấp cứu cho ai không?"
Bạch Dũng Tuyền khinh thường nói: "Chính là ông Viên của cô đấy, hôm nay tới nhà họ Viên, tình trạng của ông cụ rất xấu, con trai ông ấy nói trước đó hai ngày có một lương y trẻ tuổi tên Vân Hiên được Viên Viên Triều mời đến chữa bệnh cho ông cụ."
"Nhưng khi tình trạng của ông cụ vừa hơi khá lên, tên Vân Hiên này liền há miệng đòi nhà họ Viên trả công, không chỉ đòi một căn biệt thự mà còn đòi luôn 2 triệu tiền mặt."
"Vì sức khỏe của ông cụ, nhà họ Viên chuẩn bị đủ mọi thứ, nhưng Vân Hiên lại trở mặt không nhận, còn muốn tăng giá, nếu không sẽ không chữa bệnh cho ông cụ nữa." "Trên dưới nhà họ Viên khẩn cầu, để cho họ thêm thời gian kiếm tiền, nhưng tên Vân Hiên này chẳng hề cho thời gian, chỉ nói đã chữa khỏi bệnh cho ông cụ nhưng tương lai sẽ tái phát, nếu không giao nửa gia sản cho hắn thì sẽ không chữa bệnh cho ông cụ nữa."
"Là một lương y, chữa bệnh cho người khác vốn đã là lẽ đương nhiên, làm sao lại ép buộc bệnh nhân bằng cách đòi tiền được, thật là vô lại."
Ông cụ Bạch tức tối mắng. "Việc này thực sự khiến tôi tức giận lắm, tôi định về sẽ lập tức điều tra xem đây rốt cuộc là chuyện gì, xem vị lương y Vân Hiên đòi nửa gia sản của người ta này rốt cuộc là thế nào, không ngờ lại gặp ngay ở đây."
Vu Kiều Kiều vội giải thích: "Ông nội Bạch, chuyện này có hiểu lầm, Vân Hiên không phải người như vậy đâu."
"Hừ!" Bạch Dũng Tuyền khinh bỉ hừ một tiếng nói: "Không phải người như vậy, vậy là người thế nào, tôi hỏi cậu, cậu có chữa bệnh cho ông cụ Viên không?”
"Xem là thế!"
Vân Hiên gật đầu.
"Vậy việc cậu nói đòi nửa gia sản nhà họ Viên có thật không?”
Vân Hiên tiếp tục gật đầu nói: "Không sai, tôi quả thực đã nói như vậy."
"Vậy thì còn gì để nói nữa."
Bạch Dũng Tuyền nhìn Vân Hiên chậm rãi nói: "Lập tức cút khỏi đây cho tôi, đừng để tôi gặp mặt cậu ở Đông Hải nữa, nếu dám hành nghề y nữa, ta sẽ không cho anh còn miếng ăn đâu."
"Ông nội Bạch, ông hiểu lầm rồi, Vân Hiên hoàn toàn không phải người tham lam như vậy, nếu không thì làm gì có chuyện anh ấy chữa bệnh miễn phí cho cháu, thậm chí còn tự bỏ tiền ra mua thuốc, chuyện này nhất định có hiểu lầm, ông không nghe người ta giải thích mà cứ trực tiếp không cho anh ấy hành nghề y, ông quá võ đoán rồi."
Sau đó Vu Kiều Kiều quay sang Vân Hiên, lo lắng nói: "Vân Hiên, anh mau giải thích với ông cụ Bạch đi!"
"Ông cụ Bạch là bậc tổ sư của giới đông y Đông Hải, tám mươi phần trăm hệ thống Đông y Đông Hải đều là đệ tử truyền nhân của nhà họ Bạch, nếu ông ấy nói không cho anh hành nghề y nữa, anh thực sự có thể sẽ không thể hành nghề được đâu."
Vân Hiên cười khẽ nói: "Không có gì để giải thích cả, cây ngay không sợ chết đứng, tôi tin rằng những thông tin ông cụ Bạch nhận được hẳn đều do nhà họ Viên nói ra, nhưng liệu ông có nghe trực tiếp ông cụ Viên nói như vậy không?"
"Cái này..."
Bạch Dũng Tuyền ngẩn ra một lúc, lấy lại tỉnh táo nói: "Quả thực đều do hai người con trai thứ hai và thứ ba của nhà họ Viên nói với tôi, khi tôi tới nhà họ Viên thì ông cụ đã gần như hôn mê, không thể nói được gì."
"Nhưng, đây không phải chính là hậu quả do cậu gây ra sao? Sau khi chữa trị mà không chăm sóc, khiến bệnh tình của bệnh nhân càng nghiêm trọng hơn."