Lúc này Đỗ Hải mới giật mình hoàn hồn, vội vàng đuổi theo.
“Tiểu thư! Tuyệt đối không thể!” Đỗ Hải ba chân bốn cẳng bắt kịp Phượng Hồng Loan, “phịch” một tiếng, quỳ xuống trước mặt nàng: “Vì hộp Ngọc Phượng và cây linh chi ngàn năm này, phu nhân đã phải mất không biết bao nhiêu công sức, gần như coi nó quan trọng hơn cả mạng sống. Năm ấy, vì hộp Ngọc Phượng và cây linh chi ngàn năm này mà suýt chút nữa phu nhân đã mất mạng…”
Phượng Hồng Loan chợt dừng lại nhìn Đỗ Hải.
“Tiểu thư, lão nô biết Xảo Nhi đã bầu bạn với tiểu thư rất nhiều năm nhưng đây là nguyện vọng duy nhất của phu nhân.” Đỗ Hải nói, đôi mắt già nua rưng rưng lệ: “Lão nô van xin tiểu thư hãy tuân theo di nguyện của phu nhân để phu nhân ở trên trời có linh thiêng cũng được an nghỉ.”
Trái tim Phượng Hồng Loan thắt lại, nàng cúi đầu nhìn hộp gấm. Xem ra hộp gấm, cây linh chi ngàn năm này và cả người đó đều rất quan trọng với mẹ nàng.
“Tiểu thư, lão nô được phu nhân cứu, từ đó vẫn luôn đi theo bên cạnh phu nhân suốt mấy năm trời. Sau đó, phu nhân bước vào phủ Thừa tướng, lão nô cũng thay tên đổi họ vào làm cho phủ Thừa tướng. Phu nhân qua đời, lão nô cũng muốn đi theo người. Thế nhưng phu nhân đã để lại di nguyện phải bảo vệ tiểu thư trưởng thành, nhìn thấy hộp Ngọc Phượng thì đưa cho người kia. Đây chính là nguyện vọng lớn lao của đời này.” Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan, gần như khóc lóc kể lể, dường như già hẳn đi trong nháy mắt.
“Cả đời Đỗ Hải cố thủ ở tướng phủ chính là vì phu nhân. Còn cả đời phu nhân là vì đưa hộp Ngọc Phượng và cây huyết linh chi nghìn năm này cho người kia. Cả cuộc đời của phu nhân… thực sự rất khổ…”
“Tiểu thư... Lão nô cầu xin tiểu thư. Xảo Nhi là một đứa bé số khổ, lão nô sẽ an táng trọng thể cho nàng… Người đã khuất là trên hết, đây là nguyện vọng lớn lao suốt cuộc đời này của phu nhân…” Đỗ Hải nói, nước mắt già nua trào ra, ông cúi rạp mình dưới đất, dập đầu với Phượng Hồng Loan.
Phượng Hồng Loan nhìn ông cụ quỳ gối trước mặt nàng, muốn cất bước rời đi nhưng bàn chân nặng như thể rót chì, không nhúc nhích nổi.
Phượng Hồng Loan nhìn Đỗ Hải, ánh mắt đầy thê lương và bất đắc dĩ. Mẹ nàng đã mất mười mấy năm nhưng vẫn còn người trung thành tưởng nhớ như vậy. Đời này vậy là đủ rồi. Không biết ở thế kỷ hai mươi mốt, mười mấy năm nữa, liệu có còn ai nhớ nàng không?
Nàng im lặng một hồi lâu, bầu không khí dường như đóng băng, nặng nề mà đau thương.
“Tiểu thư, đời này của phu nhân không có nguyện vọng gì khác, chỉ có mỗi mong muốn này thôi. Lão nô van xin tiểu thư...” Đỗ Hải nói từng câu từng câu, giọng nức nở đứt từng khúc ruột. Trán ông đập lên nền đá xanh chảy máu. Máu đỏ nhuộm đỏ tảng đá xanh.
“Đừng dập đầu nữa, ta đồng ý!” Một lúc lâu sau, Phượng Hồng Loan nhìn về phía Thanh Tâm Các, lạnh lùng nói.
“Tiểu thư?” Nét mặt già nua của Đỗ Hải lập tức tươi tỉnh hẳn lên, ông ngẩng đầu lên, mặc kệ máu và nước mắt chảy hòa lẫn vào nhau trên khuôn mặt, ngạc nhiên nhìn Phượng Hồng Loan.
“Chỉ một lần này thôi đấy!” Phượng Hồng Loan nhìn thẳng vào mắt Đỗ Hải, đôi mắt đẹp lạnh giá không có chút hơi ấm nào: “Nhớ công ơn sinh ra và nuôi nấng của mẹ ta, nhớ công ơn Đỗ bá bảo vệ ta, riêng lần này ta chấp nhận chuyện Đỗ bá làm khó ta. Từ nay về sau, chủ nhân của Đỗ bá không còn là mẹ ta nữa, mà là ta. Đỗ bá phải nghe theo mệnh lệnh của một mình ta.”
Đỗ Hải ngẩn ra, đôi mắt già nua nhìn sâu vào đáy mắt Phượng Hồng Loan. Trong đôi mắt đẹp đó, không còn gì khác ngoài giá lạnh. Lạnh tới độ không có chút hơi ấm nào. Đỗ Hải lập tức rùng mình, cảm tưởng như có một luồng hơi lạnh thấu xương ùa vào trong lồng ngực.
Bỗng nhiên, Phượng Hồng Loan lúc này đây thật lạ lẫm biết bao. Tiểu thư thế này đâu phải là tiểu thư ông bảo vệ mười mấy năm cơ chứ? Thế nhưng người trước mặt ông lại chính là tiểu thư, chính là con gái của phu nhân, giờ nàng cứng cỏi như vậy đúng là điều phu nhân mong đợi, cũng chính là tiểu chủ nhân vốn ông phải che chở cho cả đời.
Tiểu thư như thế này… bạc tình bạc nghĩa nhưng ông vẫn thấy được sự dịu dàng trong nội tâm nàng. Tiểu thư như thế này… phải chăng là vì đã nhận ra nếu hoàn thành xong nguyện vọng của phu nhân thì ông sẽ đi theo phu nhân?
Đỗ Hải thầm thở dài, hơi lạnh trong lòng phút chốc tan biến, ông cúi thấp đầu: “Vốn dĩ, nếu lão nô hoàn thành xong nguyện vọng của phu nhân thì cũng không có nơi nào để đi nữa, chỉ còn một con đường duy nhất là chết theo chủ, giờ được tiểu thư để mắt đến, sau này lão nô nhất định chỉ nghe theo mệnh lệnh của tiểu thư! Đầu rơi máu chảy, tới chết mới thôi.”
Phượng Hồng Loan gật đầu: “Tốt!”
Nói rồi, nàng liếc nhìn hộp gấm trong tay, cất bước đi tiếp tới Thanh Tâm Các. Bóng lưng thanh cao có phần lạnh lùng.
“Tiểu...” Đỗ Hải thấy Phượng Hồng Loan vẫn đi về phía Thanh Tâm Các, đang định mở miệng nói thì chợt dừng lại. Tiểu thư đã đồng ý rồi thì nhất định sẽ không dùng tới hộp Ngọc Phượng và cây huyết linh chi nghìn năm.
Đỗ Hải chùi vết máu trên trán, thôi quỳ, đứng dậy, cất bước đi theo sau lưng Phượng Hồng Loan.
Phượng Hồng Loan bước từng bước, trong đầu nghĩ đến những kỷ niệm sống cùng Xảo Nhi trong khoảng thời gian ngắn ngủi nàng tới đây, cơ thể tiểu nha đầu kia chồng chất vết thương, có một đôi mắt khóc ửng đỏ, còn từng cam đoan với nàng, sẽ bảo vệ nàng cả đời…
Những đoạn ký ức ngắn trở đi trở lại cuồn cuộn trong tâm trí đều là ký ức Xảo Nhi và Phượng Hồng Loan ở bên nhau những năm qua. Sự lạnh lùng trên mặt nàng càng buốt giá hơn. Bàn tay cầm hộp gấm bất giác siết chặt.
Chỉ một chốc, nàng đã tới cửa ra vào Thanh Tâm Các.
“Tam tiểu thư!” Có người ở cửa cung kính chào.
Phượng Hồng Loan dừng bước nhìn Thanh Tâm Các, Thanh Tâm Các đẹp đẽ, lịch sự, tao nhã, hoa lan nở rộ khắp sân, trong sân không có bóng một cọng cỏ dại nào. Đi vào trong xem thử thấy bên trong sáng sủa sạch sẽ, không vương chút bụi nào.
“Toàn bộ nơi này do ngươi quét dọn à?” Phượng Hồng Loan không quay đầu lại, hỏi Đỗ Hải đứng sau lưng.
“Vâng!” Khuôn mặt già nua của Đỗ Hải đầy đau thương.
Phượng Hồng Loan không nói gì nữa, cũng không đi tiếp, chỉ đứng ở cửa ra vào nhìn hoa lan bên trong. Có các giống lan quý giá, mặc lan, linh lan, phong lan, hàn lan, kiến lan, đài lan, huệ lan, lan đại tuyết, lan hoàng thiền, lan đông phượng, lan sáo diệp, lan lạc diệp, lan thạch hộc, lan hồ điệp, lan thu chi, lan văn nhị...
Đẹp choáng ngợp, không xem hết được.
Một lúc lâu sau, Phượng Hồng Loan thôi không nhìn nữa, quay lại nhìn Đỗ Hải, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Vì cứu ta nên Xảo Nhi mới bị như vậy. Nếu không có Xảo Nhi cứu, có lẽ người nằm ở đó sẽ là ta. Nếu đó là ta, Đỗ bá sẽ vẫn ngăn cản ta như vậy sao?”
Khuôn mặt già nua của Đỗ Hải lập tức trắng bệch, ông nhìn Phượng Hồng Loan: “Cho dù không được Xảo Nhi cứu thì lão nô cũng sẽ không để tiểu thư xảy ra chuyện.”
Phượng Hồng Loan không bày tỏ ý kiến. Quả thực, đúng là nếu không được Xảo Nhi cứu thì nàng cũng vẫn sẽ không hề hấn gì. Thế nhưng, dù sao thì Xảo Nhi vẫn là người đã đỡ nhát kiếm đó, nàng không thể chối bỏ món nợ ơn tình này.
Nàng nhìn Đỗ Hải, chậm rãi lên tiếng: “Ai cũng có lòng ích kỷ, ta cũng vậy. Mặc dù đó là nguyện vọng của mẹ nhưng suốt bao nhiêu năm qua, tính ra ơn dưỡng dục của mẹ cũng không bằng tình cảm bầu bạn bên nhau với Xảo Nhi. Dù sao mẹ cũng đã mất rồi, trong khi Xảo Nhi thì vẫn còn hy vọng, đương nhiên đáng ra ta nên lo cho người còn sống. Bên nhau một sớm một chiều thì dễ, bầu bạn ngày ngày suốt mười mấy năm rất khó. Muốn ta có thể cứu nhưng lại không cứu, cứ thế nhìn Xảo Nhi mất, ta không làm được.”
“Tiểu thư...” Đỗ Hải há hốc miệng, mất một lúc lâu vẫn không nói được gì.
“Hiện tại, Vân Cẩm có còn ở trong kinh không? Đỗ bá đi dò la xem hắn đang ở đâu rồi về nói cho ta biết, nhanh lên!” Đôi mắt trong như nước của Phượng Hồng Loan lóe lên ánh sáng u ám, cảm giác chán ghét thoáng qua, nàng nói có phần bất đắc dĩ.
“Ý tiểu thư là Vân công tử có thể cứu Xảo Nhi sao?” Đỗ Hải lập tức nhìn Phượng Hồng Loan, đôi mắt già nua sáng bừng lên.
“Nếu như hắn thực sự là người của Vân tộc thì hẳn là có thể.” Phượng Hồng Loan gật đầu.
“Vậy thì tốt, lão nô lập tức đi dò la!” Đỗ Hải vội vàng vâng dạ, nhanh chân đi luôn.
Phượng Hồng Loan nhìn bóng lưng Đỗ Hải biến mất trong chớp mắt, nàng nhíu nhẹ mày, day day trán, ôm hộp gấm vào lòng, đi vào trong Thanh Tâm Các.
Nàng thực sự không muốn gặp tên khốn đó, càng không muốn có chút dính dáng nào tới hắn! Thế nhưng, hiện giờ… quả là không thể được như ý!
Nàng vừa vào trong Thanh Tâm Các, lập tức có hai nha hoàn có ngoại hình giống nhau khom lưng cúi chào hết sức cung kính: “Nô tì Thanh Lam, Thanh Diệp bái kiến tiểu thư!”
Phượng Hồng Loan dừng bước, liếc nhìn hai người. Tuổi tác hai người này xấp xỉ nàng, dung mạo thanh tú, mặt mũi rất giống nhau, dáng người cũng gầy béo cao thấp bằng nhau, hai người đứng cùng với nhau trông như thể một người. Là sinh đôi.
Trong trí nhớ của nàng thì chưa từng thấy tỳ nữ kiểu này ở phủ Thừa tướng. Họ gọi nàng là tiểu thư, xem ra là người của Đỗ Hải.
“Ừm!” Phượng Hồng Loan gật đầu: “Các ngươi mới tới à?”
“Vâng!” Hai tì nữ lập tức gật đầu, một tì nữ nói: “Hai đứa nô tì vẫn luôn ở tại biệt trang, hôm nay Đại quản gia sai bọn nô tì tới hầu hạ tiểu thư từ giờ trở đi!”
“Được!” Phượng Hồng Loan gật đầu. Bên cạnh nàng quả thực nhất định cần phải có người chăm sóc. Vốn nàng đang định hai hôm nữa sẽ tự tìm lấy hai người! Không ngờ hiện tại Đỗ Hải lại đưa người tới cho nàng.
Thấy dáng vẻ hai người trầm ổn, không tự ti không kiêu ngạo, mắt sáng, chân vững, nhìn là biết người có võ từng được huấn luyện, hơn nữa còn nhanh nhẹn, khiêm tốn, tốt hơn Truy Nguyệt bên phía Quân Tử Ly nhiều. Rất hợp ý nàng.
Thấy Phượng Hồng Loan gật đầu, hai người lập tức thoáng nét mừng, đưa tay vén rèm lên, nô tì còn lại nói: “Xảo Nhi cô nương đang ở tại Tây noãn các(), mời tiểu thư!”
()noãn các: nơi ở có thiết bị sưởi ấm
“Ngươi là Thanh Lam, ngươi là Thanh Diệp!” Phượng Hồng Loan nhìn hai người, lạnh nhạt mở miệng.
Hai người lập tức sững người, ngạc nhiên nhìn Phượng Hồng Loan, đồng thanh nói: “Tiểu thư phân biệt được bọn nô tì ạ?”
“Ừm!” Phượng Hồng Loan gật đầu, không nói thêm gì nữa, cất bước đi vào trong.
Hai nô tì kia vẫn ngạc nhiên giữ nguyên động tác vén rèm, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó cùng đưa mắt nhìn bóng lưng Phượng Hồng Loan đi vào trong phòng, vừa rồi các nàng ấy cùng nhau báo tên nhưng vì sao tiểu thư lại phân biệt được họ?
Ngay cả Đỗ quản gia cũng có đôi khi gọi lộn tên các nàng ấy! Tiểu thư quả nhiên là tiểu thư, là người mà Đỗ quản gia đã huấn luyện các nàng ấy phải trung thành từ nhỏ, quả nhiên không phải người tầm thường.
Trong lòng các nàng ấy lập tức thấy cung kính thêm đôi phần, thầm nghĩ tiểu thư thực sự không giống lời đồn. Tiểu thư xuất chúng như vậy, sao Ly vương lại bỏ qua nhỉ, đúng là có mắt mà không biết đâu là vàng ngọc.
Sau một thoáng sững sờ, hai người lập tức cất bước đi theo Phượng Hồng Loan.
Phượng Hồng Loan không để ý tới hai người đứng sững ở cửa, trước tiên nhìn về phía chiếc giường lớn ở bên trong. Khuôn mặt nhỏ của Xảo Nhi tái nhợt, nằm trên giường. Thanh kiếm ở lưng vẫn chưa rút ra.
Phượng Hồng Loan đứng khựng lại trong chớp mắt, đương nhiên nàng biết không thể tùy tiện rút thanh kiếm này ra, làm không ổn thỏa sẽ trực tiếp khiến Xảo Nhi lìa đời. Nàng bước tới, đứng trước giường nhìn Xảo Nhi. Xảo Nhi vẫn còn thở, nhưng rất yếu ớt, dường như sẽ ngừng thở ngay giây tiếp theo.