Phượng Hồng Loan không quay đầu lại, cũng không nhìn người vừa tới, nhàn nhạt nói: "Hôm nay là Ly Vương điện hạ mời khách. Không phải ta."
"Ồ?" Vân Cẩm cau mày, dường như lúc này mới nhìn thấy Quân Tử Ly đứng ở trước cửa sổ. Mắt phượng thoáng qua một tia âm u, quét mắt nhìn một bàn lớn đầy thức ăn, đại thở dài nói: "Ly Vương điện hạ đúng là hào phóng.”
"Xem ra hôm nay ta có lộc ăn rồi. Nếu như Loan Nhi mời khách thì không được ăn những món ngon như vậy." Vân Cẩm vừa nói, không chút khách khí ngồi ở bên cạnh Phượng Hồng Loan.
"Lão nô bái kiến Vân công tử!" Triệu Khải lập tức hành lễ.
"Triệu tổng quản à! Bao giờ ngươi mới định chuyển qua bên cạnh ta đây!" Vân Cẩm nhìn Triệu Khải, mở miệng cười.
"Vân công tử nói đùa! Lão nô là nô tài của Ly Vương phủ. Một người không thể hầu hạ hai chủ." Triệu Khải lập tức khom người nói. Thấy nụ cười của Vân Cẩm, luôn có dự cảm xấu.
“Ta sớm đã thích cách làm việc của ngươi. Thợ làm vườn trong hoa viên nhà ta khiến ta thật sự không hài lòng. Ài, ta không gặp được một người nào khác giống như Triệu tổng quản, ta vừa gặp đã thích ngươi rồi…” Vân Cẩm than thở, trưng ra vẻ mặt tiếc nuối.
Cả người Triệu Khải run lên, nét mặt già nua vừa khôi phục được mấy phần nay lại càng trắng nhợt hơn trước.
Nghe vậy, trong lòng Phượng Hồng Loan cười nhạt. Vân Cẩm bảo Đại tổng quản của Ly Vương phủ đến nhà hắn làm thợ làm vườn trong hoa viên sao? Rõ ràng là đang đánh vào mặt Quân Tử Ly. Thế mà hắn vẫn có thể nhẫn nhịn được sao?
Quân Tử Ly dường như vẫn không nghe thấy, không hề nhúc nhích.
Đôi mắt phượng của Vân Cẩm quét Quân Tử Ly một cái, không thấy hắn động đậy. Ánh mắt thoáng lộ vẻ kinh ngạc rồi biến mất. Nhìn thức ăn bắt mắt: “A, một ngày không được ăn cơm, thật là đói.”
Dứt lời, Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức thu dọn bát đũa hai người vừa dùng, lấy một bộ bát đũa mới đặt trước mặt Vân Cẩm.
"Hai vị tỷ tỷ thật là thân thiết!" Mắt Vân Cẩm lưu chuyển, cười nói với Thanh Lam, Thanh Diệp, ngọc lan nở hoa, quốc sắc thiên hương!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức trắng nhợt, liền lui về sau một bước, cung kính nói: "Nô tì bái kiến Vân công tử! Vân công tử là người làm chứng của tiểu thư. Theo lí mà nói, nô tì phải thay tiểu thư nhà ta đối đãi công tử.”
"Ừ! Loan Nhi thật là thật là có phúc! Không biết tìm đựo hai người đáng yêu như này ở đâu ra." Vân Cẩm ngẩn người ra. Nét cười càng đậm, đảo mắt nhìn Phượng Hồng Loan.
Phượng Hồng Loan nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Ngươi không nói không ai bải người câm đâu!"
“Ồ, Loan Nhi, mới chỉ một ngày không gặp nàng mà đã thấy nhớ nàng.” Vân Cẩm lập tức đưa tay bắt lấy cánh tay Phượng Hồng Loan, nhẹ nhang lay lay, âm thanh mềm nhũn: “Nàng nghĩ ta không nhớ sao?”
Đáy lòng Phượng Hồng Loan nhất thời run lên, thấp giọng: "Buông tay!"
“Ngươi có tin ta chặt móng vuốt của ngươi không?” Ánh mắt Phượng Hồng Loan lạnh lẽo.
“Đừng.” Vân Cẩm từ nằm cánh tay Phượng Hồng Loan ngay lập tức chuyển sang nắm tay nàng, động tác nhanh nhẹn nắm trong tay mình: “Muốn chặt thì chặt hai tay chúng ta đang liền thành một khối đi. Cái này gọi là, lẫn lộn không thể phân biệt.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Hồng Loan lập tức toát ra một làn sương lạnh lẽo, trợn mắt nhìn Vân Cẩm đầy tức giân.
“Nàng nói xem có nhớ ta không nào?” Vân Cẩm coi thường ánh mắt tức giận của Phượng Hồng Loan, nụ cười thành thục, sóng mắt ôn nhu. Có vẻ như Phượng Hồng Loan không nói “nhớ” thì hắn sẽ không buông tay nàng ra.
"Nhớ!" Phượng Hồng Loan cắn răng, nhả ra một chữ.
“Ta biết Loan Nhi cũng có ý với ta mà.” Vân Cẩm lập tức trưng một bộ mặt vui vẻ trước mặt Phượng Hồng Loan, thấy thỏa mãn rồi mới buông lỏng tay.
“Ta muốn nhất là ngươi đi chết đi.” Phượng Hồng Loan đột nhiên sát đến bên tai Vân Cẩm, dùng một âm lượng chỉ hai người có thể nghe được, nói một câu.
Vân Cẩm lập tức cứng đờ. Phượng Hồng Loan đạp lên chân Vân Cẩm.
"Ái..." Vân Cẩm kêu đau. Gương mặt như ngọc nhăn lại, nếp nhăn xô lên nhau.
Phượng Hồng Loan rút chân về, lạnh lung nhìn hắn rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Một cước này vô cùng ác độc, Vân Cẩm nghĩ một cước này e rằng sẽ gây sưng. Nếu như không phải hôm nay hắn đi một đôi giày dầy dặn, cái chân này sợ rằng đã hư rồi.
Phượng Hồng Loan không nhìn hắn. Trong lòng hả giận.
Một lúc sau, Vân Cẩm đổi từ nước mắt giàn giụa thành bộ dạng cảm động: “ Loan Nhi, ta biết nàng có ý với ta, ta cũng có ý với nàng. Ta nghe nói hôm qua Phượng Thừa tướng đã hồi phủ. Chút nữa ta theo nàng về phủ đề nghị hôn sự, nàng thấy sao?”
Phượng Hồng Loan vốn đang cảm thấy hình như cú giẫm vừa rồi có hơi mạnh, nghe được những lời này, tất cả đều tan thành mây khói. Đối với loại người khốn kiếp này, như vừa rồi là vẫn còn nhẹ.
Nghe vậy, Quân Tử Ly đang đứng lựa người lập tức cứng đờ.
Hắn không nhìn thấy được nét mặt của hai người nhưng cảm nhận được hai người sau lưng đang thân mật dựa vào nhau, có vẻ như là liếc mắt đưa tình. Đáy mắt bỗng dâng lên một cảm giác u ám. Ngón tay khẽ động đậy, gương mặt ẩn mình trong mành cửa thoáng qua một tia ám trầm và lạnh lẽo.
Cũng chỉ trong chớp mắt đã tan biến toàn bộ.
Triệu Khải quay đầu nhìn Quân Tử Ly. Bên cạnh chủ từ mười mấy năm trời, đương nhiên ông ta biết hết những chuyển biến trong suy nghĩ của hắn. Con tim lại càng sợ hãi và lo lắng hơn. Dường như chủ tử đối với Phượng Tam tiểu thư…
Hai người Thanh Lam, Thanh Diệp đứng phía sau, đương nhiên là nhìn thấy Phượng Hồng Loan đạp Vân Cẩm. Nghĩ Vân công tử này thật đáng thương, e rằng chân sung mất. Thấy Vân công tử bị tiểu thư đạp mạnh như vậy nhưng lại không hề buồn bực. So với vẻ thâm trầm của Ly Vương điện hạ còn tốt hơn nhiều, cũng không giống trong lời đồn chút nào. Hơn nữa, tính khí cũng rất ôn hòa. Nếu như Vân công tử có thể là hôn phu của tiểu thư, ở rể tại phủ Thừa tướng, vậy thì đương nhiên các nàng sẽ rất vui. Nhưng mà không biết tại sao tiểu thư lại không thích Vân Cẩm công tử…
Chẳng lẽ tiểu thư thích Ly Vương điện hạ? Trước kia Ly Vương điện hạ không biết tiểu thư tốt, nên mới hưu tiểu thư. Bây giờ, nếu lại một lần nữa nghênh đón tiểu thư vào Ly Vương phủ, vậy thì cũng rất tốt. Chỉ cần tiểu thư thích, các nàng đều cảm thấy tốt vô điều kiện.
Trong lòng hai nàng xoắn xuýt.
Phượng Hồng Loan còn chưa kịp tức giận, Vân Cẩm kêu lên: “A, có vịt quay phù dung…”
Đũa cũng không cầm, học dáng vẻ ăn vịt ở Vọng Nguyệt lâu của Phượng Hồng Loan hôm qua, trực tiếp vặn một cái đùi vịt, một tay tầm đùi vịt gặm, một tay trực tiếp cầm bầu rượu lên, ngửa mặt đổ vào miệng.
Động tác như nước chảy mây trôi, ưu nhã phong lưu, vô cùng tiêu sái. Chiếc cổ cao trắng như ngọc ngửa lên, có thể nhìn thấy xương quai xanh rõ ràng, đẹp như phong cảnh trong tranh.
Hình như chỉ cần nhìn hắn, không cần ăn cũng thấy no rồi.
"Loan Nhi, nàng có ăn không? Cho nàng một cái đùi vịt!" Chốc lát, Vân Cẩm đặt bầu rượu xuống, đầu ngón tay vặn nhẹ, một chiếc đùi vịt khác bị vặn ra, hắn đưa tay đưa cho Phượng Hồng Loan, vừa cắn thịt bầm, vừa hàm hồ nói: "Rất thơm!"
Phượng Hồng Loan giữ một hơi giữa lồng ngực, lên cũng không được, xuống cũng không xong, trợn mắt giận dữ nhìn Vân Cẩm.
Đôi mắt đẹp đẽ của Vân Cẩm lẩn tránh ánh mắt của Phượng Hồng Loan, thanh âm mơ hồ: “Ta biết nàng cũng thích ăn…”
Phượng Hồng Loan nhìn chiếc đùi vịt đưa tới trước mặt nàng, hít một hơi sâu, đưa tay giật lấy chiếc đùi, hung hang cắn thịt, âm thanh nghiến rang giống như đang muốn ăn thịt người.
Người này, cả đời này, nàng cũng không muốn gặp lại. Nếu không phải cần hắn làm chứng, hôm nay nàng sẽ khiến cho hắn chết không toàn thây, tránh gieo họa cho nhân gian.
Vân Cẩm được như ý nguyện, nhìn gương mặt nhỏ nhắn phủ đầy mây đen u ám nhưng lại không thể bộc phát của Phượng Hồng Loan, cười vui sướng.
Hắn phát hiện, chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ tức lộn ruột nhưng vẫn phải nhẫn nhịn của nàng, hắn liền cảm thấy vui vẻ. Dường như trên thế gian này, không có chuyện gì có thể sáng bằng chuyện rõ ràng nàng rất tức giận, rất muốn giết người nhưng lại phải kiềm nén, làm cho tâm tình người ta cảm thấy rất thoải mái.
Mặc dù hắn biết, niềm vui của hắn sẽ sớm qua nhanh thôi, giống như là một ngày nào đó hắn lại bị ném vào trong hồ sen, hoặc là bị nàng giẫm nát chân giống như vừa rồi. Hắn không biết được chút nữa nàng lấy được bạc của Quân Tử Ly rồi, hắn đã hết giá trị lợi dụng, sau đó hắn sẽ bị người đàn bà lòng dạ đen tối này xử lý như nào.
Hắn rất mong đợi...
Triệu Khải không dám tin nhìn đùi vịt và rượu trong tay Phượng Hồng Loan và Vân Cẩm. Nghi ngờ mắt mình bị mờ, nhìn kĩ hơn thì ông ta thấy gì? Ông ta thấy Vân Cẩm công tử ăn ngon lành hết cái đùi vịt trong tay. Hơn nữa, cho đến tận bây giờ hắn chưa từng gần nữ nhân quá ba thước, vậy mà giờ lại ngồi sát bên Phượng Tam tiểu thư, khoảng cách rất nhỏ.
Chẳng lẽ chuyện Vân Cẩm công tử muốn ở rể phủ Thừa tướng mà khắp thiên hạ lan truyền hôm nay là thật?
Hơn nữa, vừa rồi, Vân Cẩm công tử còn nói hôm nay Phượng Thừa tướng hồi phủ, phải đến nghị hôn. Có đến tám chín phần là thật…
Nhìn
Nhìn nữa Phượng Tam tiểu thư, mới vừa rồi đoan trang ưu nhã quét một cái sạch. Mặc dù hôm nay càng ưu nhã, cũng càng mỹ. Nhưng là nơi nào có cô gái như vậy thô tục cử chỉ a! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy. Đánh chết hắn cũng là không tin.
Nhưng mà sự thật ở ngay trước mắt, ông ta không muốn tin cũng phải tin.
Triệu Khải không cần nhìn cũng biết sắc mặt của Vương gia nhà mình nhất định là rất tệ nhưng vẫn không nhịn được, nhìn về phía Quân Tử Ly.
Chỉ thấy, Quân Tử Ly đang tựa lưng đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt phượng âm trầm nhìn hai người đang ngồi chung một bàn ăn đùi vịt.
Chỉ thấy trong tay một người cầm một cái đùi vịt, trong tay người kia cầm một bầu rượu, động tác giống nhau, ưu nhã giống nhau. Đường cong cổ cũng thanh thoát giống vậy, ăn uống cũng tùy hứng giống vậy…
Duy chỉ có một điểm bất đồng là một gương mặt đầu gió xuân, chân mày khóe mắt đều đầy nét cười, còn một người nhan sắc xinh đẹp nén giận, hai gò má đỏ ửng, dường như đang kìm nén cơn giận dữ.
Đúng, Quân Tử Ly thấy, lúc này, dường như Phượng Hồng Loan tức đến phát điên.
Đáy lòng bỗng dâng lên một cảm giác tức giận, con ngươi lưu ly bao trùm một tầng băng sương, lửa giận cháy hừng hực. Lúc người đàn bà này vẫn còn là hôn thê của hắn đã tư thông với người đàn ông khác. Người đàn bà này lại thân thiết với người đàn ông khác ngay trước mặt hắn, người đàn bà này lại…
Bàn tay trong ống tay áo của Quân Tử Ly siết chặt, gay gắt nhìn hai người.
Trái lại, Phượng Hồng Loan không hề phát hiện Quân Tử Ly đã xoay người lại, cho dù nhận ra, nàng cũng không muốn để ý tới. Đối với Quân Tử Ly mà nói, ngoại trừ món nợ mà hắn còn thiếu nàng phải trả lại ra, hắn chính là một người không liên quan gì đến nàng. Nếu đã là người không liên quan, trừ khi cần thiết, nàng rất hạn chế nhìn.