Thiếp Bổn Kinh Hoa

Chương 57



“Đứng lại!" Quân Tử Ly bỗng nhiên đẩy Triệu Khải ra, gấp giọng nói.

Phượng Hồng Loan không hề để ý chút nào, đưa tay ra vén mành cửa. Dựa vào đâu mà hắn bảo đứng lại là phải đứng. Nàng muốn đi hay ở không do người khác quyết định.

“Nếu như ta định ước, đáp ứng điều kiện của ngươi, thì sẽ không hối hận đổi ý.” Quân Tử Ly lên tiếng, giọng trầm ổn.

Phượng Hồng Loan dừng bước. Có tiền mà không cầm mới là người ngu. Chậm rãi xoay người lại, nhìn Quân Tử Ly. Một trăm ngàn lượng vàng cũng không phải là con số nhỏ. Xem hắn hôm nay cho nàng như nào. Theo nàng biết, phong ấp của Ly Vương có mười thành trì, mặc dù trị giá hai trăm lượng vàng nhưng lại không thể mua bán.

Năm thì dồi dào năm thì thiếu thốn, coi như là sưu thuế dồi dào thì một tòa thành trì nhiều nhất cũng chỉ thu được khoảng chừng một vạn lượng vàng. Một phần còn phải đóng vào ngân khố quốc gia, phần lớn là dùng để tự xây dựng thành trì. Năm tòa thành kia chỉ có thể đảm bảo cuộc sống hằng ngày của dân chúng. Mặc dù triều đình miễn giảm thuế nhưng cũng chỉ có thể tự làm tự ăn, căn bản không ra tiền.

Cứ coi như Quân Tử Ly nắm giữ mười tòa thành trì trong tay thì cũng chỉ có thể có nhiều lắm là năm vạn lượng vàng. Hơn nữa, sản nghiệp dưới danh nghĩa Ly Vương phủ, bổng lộc một năm của một vương gia cũng không quá năm ngàn lượng bạc. Tính như vậy, bất kể Quân Tử Ly gom góp kiểu gì cũng không đủ mười vạn lượng vàng cho nàng.

Hôm nay nàng muốn xem xem, hắn đưa cho nàng cái gì.

Vân Cẩm vẫn duy trì tư thế ngồi dựa lưng vào tường. Trong đầu vẫn luẩn quẩn những lời Phượng Hồng Loan mới nói.

Nguyện một lòng với người, bạc đầu không phân ly

Nụ cười yếu ớt trên gương mặt như ngọc không biết thu hồi từ khi nào. Đôi mắt phượng sương mù bao phủ. Đầu ngón tay trắng nõn lên tay vịn của chiếc ghế gỗ lê hoa. Trong lòng bị mây mù bao phủ.

Đây chính là suy nghĩ của nàng sao?

“Lệnh bài ngọc hổ này, có thể tùy ý lấy ngân lượng ở bất kì sản nghiệp nào dưới danh nghĩa Ly Vương phủ và phong ấp của ta. Không chỉ mười vạn lượng vàng.” Quân Tử Ly sờ tay vào ngực, lấy một miếng lệnh bài ra ngoài, cổ tay chuyển động, bay đến trước mặt Phượng Hồng Loan: “Dùng hết mười vạn lượng vàng, tự động hết hiệu lực.”

"Vương gia không thể..." Triệu Khải kinh hãi, lập tức thốt lên.



Mắt phương của Quân Tử Ly đảo qua, Triệu Khải nhất thời im bặt. Nét mặt già nua ảm đạm cắt không còn một giọt máu nhìn miếng lệnh bài ngọc hổ đang bay đến chỗ Phượng Hồng Loan. Miếng lệnh bài ngọc hổ này có thể người khác không biết, nhưng hắn biết rất rõ. Không chỉ có thể điều động mười vạn lượng vàng mà ngay cả quan viên của phong ấp cũng có thể điều động, thậm chí cả ẩn vệ của vương gia cũng có thể điều động.

Sao Vương gia lại giao vật này cho Phượng Tam tiểu thư?

Tiếng hét thất thanh của Triệu Khải kéo Vân Cẩm từ trong mây mù trở về. Lúc nhìn thấy món đồ đang bay đến chỗ Phượng Hồng Loan, đôi mắt nheo lại.

Hắn không thể nào ngờ được rằng Quân Tử Ly sẽ giao cho nàng lệnh bài ngọc hổ. Mười vạn lượng vàng, người khác không biết chứ hắn hoàn toàn có thể đưa ra. Nhưng lại giao ra vật này.

Quân Tử Ly có ý đồ gì?

Mắt Vân Cẩm đóng băng, bất kể là có ý đồ gì, Quân Tử Ly cho rằng, vẫn có thể nghênh đón nàng vào cửa Ly Vương phủ sao?

Nằm mơ!

Phượng Hồng Loan ngẩn người ra, đưa tay nhận lấy. Chỉ thấy một miếng Tử ngọc rơi vào tay, miếng ngọc tím ấm áp, lại là một miếng Tử Noãn ngọc. Trên thế gian này, tử ngọc không ít nhưng tử noãn ngọc lại rất hiếm thấy, không một kì nhân nào có thể mài giũa thành. Hình dáng như một mãnh hổ, trông rất sống động.

Mặc dù không dễ để điêu khắc nhưng bên trong lại lộ ra một chữ. Là một chữ “Ly” nằm giữa một đóa Mạn Đà La.

Phượng Hồng Loan nghi ngờ, đảo qua đảo lại miếng ngọc bội, vẫn không phát hiện ra điểm kì lạ nào.

“Miếng này tên là Tử Noãn ngọc, là lúc ta vừa ra đời, phụ hoàng mời Trí Duyên đại sư đến dùng nội công để khắc vào trong viên ngọc một chữ viết và một hình vẽ, Cho nên, ngươi thấy đó không phải là điêu khắc, trong thiên hạ chỉ có một cái.” Quân Tử Ly nhàn nhạt lên tiếng giải thích.

Chẳng trách, Phượng Hồng Loan nhìn bên trong lại có một đóa Mạn Đà La và một chữ “Ly”. Đương nhiên là biết Trí Duyên đại sư, người được tôn là kì nhân đệ nhất thiện hạ, hành tung mờ ảo, du ngoạn tứ phương, nghe nói cơ thể đã bán tiên.

Nghĩ đến võ công của ngài nhất định là xuất thần nhập hóa, nếu không thì sẽ không thể hoàn mỹ đến vậy, lựa đạo vừa đủ mới không làm hư hại đến cấu tạo của ngọc.

Chỉ sợ là không cần nàng đổi vàng bạc gì ca. Một món đồ như vậy… bất luận là ai cũng khiến bản thân trở nên vô giá.

Không ngờ rằng Quân Tử Ly lại đưa vật này cho nàng. Ngược lại có chút bất ngờ. Chẳng lẽ Ly Vương điện hạ thật sự không có tiền?

Đánh chết Phượng Hồng Loan cũng sẽ không tin Quân Tử Ly không có tiền.

Nhưng món đồ tốt vậy, đương nhiên sẽ không có lí do từ chối.

Phượng Hồng Loan không chút khách khí đem nhét miếng lệnh bài ngọc vào ngực, lên tiếng: “Nếu Ly Vương điện hạ đã chịu cắt đứt, ta đương nhiên là không có lí do gì để từ chối.”

Triệu Khải vừa thấy Phượng Hồng Loan thật sự cất miếng lệnh bài ngọc hổ vào ngực, nét mặt già nua liếc mấy lần, há hốc miệng, đè nén cảm giác muốn ngăn cản xuống. Ông ta hiểu vương gia, một khi đã hạ quyết định, cho dù ông ta có nói bao nhiêu cũng là vô ích.

Quân Tử Ly thấy Phượng Hồng Loan cất miếng ngọc vào ngực, con mắt thoáng qua một tia gì đó rồi chợt biến mất, sau đó nhàn nhạt gật đầu: “Bây giờ nàng có thể nói ba điều kiện kia rồi chứ? Ta cũng sẽ trả cho ngươi.”



“Mặc dù ta rất muốn bây giờ thanh toán hết ân oán của chúng ta. Nhưng mà ta vẫn chưa nghĩ ra điều kiện. Hơn nữa chuyện ban nãy, ta cũng sẽ không bỏ qua như vậy đâu, ngươi cứ chờ đó.” Phượng Hồng Loạn lên tiếng.

Nàng sẽ không vì một miếng lệnh bài ngọc mà quên đi những việc hắn gây ra cho Phượng Hồng Loan, bao gồm cả sinh mạng của kẻ đáng thương đó nữa. Đây cũng chỉ là những thứ hắn nên trả. Lại càng không xí xóa những hành động khi nãy của Quân Tử Ly với nàng. Mặc dù không làm nàng bị thương nhưng lại làm tổn thương đến Thanh Lam, Thanh Diệp, hơn nữa còn bị trả đũa.

Vừa rồi nàng còn rất giận dữ, bây giờ vẫn còn giân nhưng sự giận dữ này, dù sao cũng phải để hắn trả một cái giá lớn.

Cho tới tận bây giờ, chưa từng có ai dám thẳng tay chỉ mặt, chỉ trích nàng. Quân Tử Ly ngươi cứ chờ phải hứng chịu sự phẫn nộ của ta đi.

“Được, ta sẽ chờ.” Giọng Quân Tử Ly u ám, bởi vì Phượng Hồng Loan mà đáy lòng hắn lại một lần nữa cuộn trào u ám.

Phượng Hồng Loan dường như cũng lười biếng, dừng lại một chút rồi lại xoay người, đi ra ngoài. Tấm mành va chạm vào nhau tạo nên những tiếng kêu giòn dã. Đồng thời cuốn trôi một mảng ánh sáng lạnh lẽo,

Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức bước nhanh đi theo sau lưung Phượng Hồng Loan.

Vân Cẩm đợi bóng người Phượng Hồng Loan rời đi, người vẫn ngồi bất động, mắt phượng nhìn về phía Quân Tử Ly.

Quân Tử Ly thu hồi tầm mắt, ánh mắt chuyển chỗ, cũng nhìn về phía Vân Cẩm giống vậy.

Bốn mắt nhìn nhau, đều là mây mù bao phủ. Không ai nhìn thấu được đối phương.

“Nghe nói lần này, Quỳnh Hoa công chúa đến Đông Ly cùng sử giả Tây Lương… Nếu nàng ấy tới Đông Ly, chắn hẳn là có lí do…” Một lúc sau, Vân Cẩm nhẹ nhàng cười, đi ra ngoài, âm thanh dễ nghe kết hợp với tiếng mành cửa đung đưa nhẹ nhàng.

Bức mành đung đưa, lời của Vân Cẩm không cao không thấp, vừa vặn để Phượng Hồng Loan đã xuống lầu trước nghe thấy được, đương nhiên cũng để Quân Tử Ly vẫn còn ở trong phòng nghe lọt tai.

Khóe miệng Phượng Hồng Loan cười lạnh, Quỳnh Hoa công chúa sao? Nàng muốn xem xem, rốt cuộc là nhân vật như thế nào mới có thể khiến Quân Tử Ly cách xa ngàn dặm vẫn nhung nhớ không thôi. Từ bỏ hôn ước từ nhỏ do tiên hoàng ban với Phượng Hồng Loan, thậm chí là không thương tiếc, chưa gả đã hưu.

Ở thời đại này, đối với một nữ nhân mà nói, chưa gả đã hưu chính là ép nàng ta vào chỗ chết.

Nhưng tốt nhất là người đàn bà kia đừng động tới nàng, nếu không thì…

Khuôn mặt khuynh nước khuynh thành của Phượng Hồng Loan phủ lên một tầng thanh sương. Nàng sẽ để cho nàng ta biết không biết tự lượng sức mình sẽ chết như thế nào. Nghe vậy, gương mặt tuấn tú của Quân Tử Ly trùng xuống. Đôi mắt phượng chợt lóe lên tia ác liệt, nhìn về phía cửa sổ.

Chỉ thấy tấm mành đung đưa, Vân Cẩm đã đi xuống lầu.

Mặc dù đã đi xuống lầu nhưng tầm mắt Quân Tử Ly giống như vạn kiếm xuyên thấu tấm mành nhìn ra ngoài. Một đôi mắt sắc lẹm như hạ băng đao sương kiếm, đâm thủng Vân Cẩm thành tám ngàn lỗ.

Nhưng hình như Vân Cẩm lại rất hưởng thụ ánh mắt ác liệt sau lưng. Gương mặt kiều diễm khoái trá cười không ngậm được miệng, cẩm bào trắng từng bước từng bước vẽ ra một vòng cung đẹp đẽ, bóng lưng tuấn tú cao ngất chậm rãi đi xuống lầu, phong thái lỗi lạc.



"Vương gia..." Triệu Khải nhìn vẫn đứng nguyên một chỗ nhìn Quân Tử Ly, lo lắng gọi. Quân Tử Ly thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nhìn Trịnh Khải, con ngươi bị bao phủ bởi làn sương u ám. Vẻ hoa lệ giữa mây mù tan hết, chỉ còn lại u ám.

Triệu Khải không dám nói nữa.

Bên trong căn phòng lại yên tĩnh trở lại. Không khí u ám bao trùm cả căn phòng.

Đi xuống lầu, bước chân của Phượng Hồng Loan không ngừng, cũng không thèm lão đầu và tiểu tử đứng trước quầy chưởng quỹ cúi đầu. Cất bước đi ra cửa.

Bên ngoài Phượng Hoàng lâu vẫn tấp nập người qua nhưng vẫn chừa lại một đường cho nàng. Những người này dường như đứng yên ở đây vậy, vẫn duy trì tư thế lúc Phượng Hồng Loan vào Phượng Hoàng lâu.

Hàng ngàn người yên lặng không một tiếng động, ai ai cũng vẫn mong ngóng.

Phượng Hồng Loan nhàn nhạt liếc một cái, đi tới chỗ xe ngựa. Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức đuổi theo sau.

Vân Cẩm đi ra ngoài theo sát sau lưng Phượng Hồng Loan nhìn thấy vẻ mặt si mê của hàng ngàn người đứng bên ngoài, ánh mắt sáng rực khẽ lưu chuyển, khóe miệng cong lên, nhìn bóng lưng Phượng Hồng Loan trước mặt, nụ cười đậm sâu.

"Tiểu thư!" Phu xe khom người với Phượng Hồng Loan.

"Ừ!" Phượng Hồng Loan nhàn nhạt đáp, đưa tay đẩy rèm ra, người ngồi trên xe.

Thanh Lam, Thanh Diệp vừa định lên xe thì một vệt sáng trắng lóe qua trướt mặt, Vân Cẩm đã đi tới bên cạnh xe ngựa, bàn tay tôn quý kéo rèm, nhẹ nhàng nhảy lên xe.

Động tác nhanh chóng như nước chảy mây trôi. Khiến cho người khác chỉ cảm thấy một vệt sáng trắng xoẹt qua trước mặt. Nhìn lại lần nữa, người kia đã ngôi sát bên cạnh Phượng Hồng Loan.

Thanh Lam, Thanh Diệp thấy Vân Cẩm nhảy lên xe, lại ngồi sát tiểu thư, lập tức ngẩn người ra.