Thiếp Bổn Kinh Hoa

Chương 64



Lời nói của ông ta dường như mang theo một sự cảm thán cùng với sự ngộ đạo.

Phượng Hồng Loan nhíu mày cũng không định nói thêm gì nữa. Chỉ dựa vào khuôn mặt này của nàng, không đoán được chỉ sợ còn khó hơn. Mà người này rõ ràng cơ trí hơn người, thế nhưng lại đoán không ra. Xem ra gương mặt kích động kì là của ông ấy cũng không phải do khuôn mặt này của nàng rồi?

Hay nói cách khác căn bản không phải do khuôn mặt giống mẹ của nàng, hoặc do ông ấy là người quen cũ của mẹ nên mới xuất hiện biểu cảm đó?

Thế thì sẽ là gì đây? Ánh mắt Phượng Hồng Loan lóe lên một tia nghiêm túc, chẳng nhẽ nhìn ra nàng không phải là Phượng Hồng Loan chân chính?

Thế nhưng mặc dù ông lão này có ý gì đó nhưng lại không phải là ác ý mà chỉ là sự kích động cùng với ngộ đạo. Vậy rốt cuộc đã ngộ đạo ra điều gì.

Đáy lòng Phượng Hồng Loan rung lên một sự nghi ngờ. Thế nên nàng lại không thèm suy nghĩ nữa, mặc kệ là cái gì, chỉ cần ông lão có thân thể bán tiên này không gây cản trở cho nàng là được rồi. Chẳng ai rảnh để quan tâm đến một người không liên quan cả.

Trí Duyên cũng không nói gì nữa mà quay người bước về phía giường. Khi nhìn thấy Quân Tử Ngọc đang nằm trên giường thì sắc mặt ông ta cũng không hề thay đổi, không có sự sửng sốt như của Thiên Âm, hình như ông ta đã đoán ra được từ lâu rồi hơi gật đầu: "Hôm tay ta tính được có khách quý tới thăm, không ngờ tới liền tới hẳn ba người."

"Phật pháp của sư thúc thật sự cao thâm." Thiên Âm lập tức lên tiếng.

Trí Duyên cười lắc đầu: "Nếu như Phật pháp thật sự cao thâm thì sẽ không suýt chút nữa rời đi mất. Nếu như không phải trên đường đúng lúc gặp phải khách quý nên mới quay lại thì chỉ sợ giờ phút này lão nạp không thể nhìn thấy Phượng Tinh rồi."

"Sư thúc có biện pháp giải độc sao?" Khóe mắt của Thiên Âm lại liếc qua nhìn Phượng Hồng Loan đang cầm quyển kinh Phật rồi bắt đầu chuyển hướng dò hỏi.

"Loaị độc này là loại kì độc đứng thứ nhất trong võ lâm một trăm năm trước.Tên của nó là: Một bước đoạn hồn." Trí Duyên nói.

"Thì ra đây chính là Một bước đoạn hồn?" Thiên Âm nghe vậy thì vẻ mặt lập tức biến đổi cực lớn.

Phượng Hồng Loan đang nhìn quyển kinh cũng phải ngẩng đầu. Một bước đoạn hồn? Đây chính là Một bước đoạn hồn sao?



Trong trí nhớ của Phượng Hồng Loan xác thực có ký ức về cái tên này. Nàng đã từng nhìn thấy trên một quyển sách mà mẹ để lại cho mình thế nhưng trên đó chỉ viết đúng một câu: Một bước đoạn hồn, kì độc trong võ lâm, khó giải!

"Vậy cũng là nói vị thí chủ này... vị công tử này không thể cứu được?" Thiên Âm hỏi với giọng gấp gáp.

"Lão nạp vẫn luôn nghiên cứu Một bước đoạn hồn. Mười năm trước cuối cùng cũng tìm ra cách giải độc. Chỉ cần phải có thiên thời địa lợi nhân hoà. Hiện tại..." Ánh mắt của Trí Duyên nhìn về phía Phượng Hồng Loan chậm rãi mở miệng: "Có thể cứu chữa!"

"Sư thúc đã tìm ra cách giải độc sao?" Thiên Âm bây giờ giống như một đứa trẻ trước mặt Trí Duyên vậy. Nghe thế ông ta kích động không ngừng: "Sư thúc thật sự có cách phá giải loại độc này?"

"Mười loại dược liệu quý giá nhất thế gian này, mười loại độc dược độc nhất. Lại thêm cả máu của một cô nương chưa kết hôn có thể chất thuần âm làm thuốc dẫn. Như vậy là có thể giải độc." Trí Duyên trả lời.

"Máu của một cô nương chưa kết hôn có thể chất thuần âm?" Thiên Âm ngẩn ra hơi không hiểu nhìn Trí Duyên.

"Chính là người được sinh ra vào giờ tý ngày âm tháng âm năm âm." Trí Duyên giải đáp thắc mắc cho ông ta.

Phượng Hồng Loan lập tức ngẩn người, quyển tay trên tay nàng không nắm chắc mà rơi xuống, "bộp" một tiếng rơi xuống mặt đất. Khóe miệng nàng không nhịn được mà run rẩy. Nàng chính là người được sinh ra vào giờ tý ngày âm tháng âm năm âm kia đấy, chẳng có nhẽ ông trời phái nàng đến đây chỉ để cứu Quân Tử Ngọc à?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Hồng Loan lộ ra vẻ kì quái nhìn Quân Tử Ngọc đang nằm trên giường còn chút hơi tàn.

"Trên thế gian này thật sự có người như vậy à?" Thiên Âm nghe được câu trả lời thì không quay đầu lại mà chỉ nhìn Trí Duyên hỏi một cách đầy nghi ngờ.

Thanh Lam lập tức cúi người xuống nhặt quyển kinh Phật bị rơi xuống.

"Không sai! Phượng tam tiểu thư chính là người sinh ra vào canh giờ đó." Trí Duyên gật đầu rồi chậm rãi nói tiếp: "Thế gian này cũng không chỉ có mình Phượng tam tiểu thư, mà vẫn còn một người có máu thuần âm như vậy."

"Sư thúc nói Phượng tam tiểu thư?" Thiên Âm lập tức quay lại thì nhìn thấy vẻ mặt tối sầm của Phượng Hồng Loan nhìn vào Quân Tử Ngọc đang trên giường. Nhìn qua vẻ mặt của Phượng Hồng Loan thì quả nhiên là vậy. Ông ta lập tức lên tiếng: "Ngoại trừ Phượng tam tiểu thư thì người còn lại sư thúc vừa nhắc tới là ai?"

"Quỳnh Hoa công chúa của nước Tây Lương!" Trí Duyên nói.

Lại là Quỳnh Hoa! Mày của Phượng Hồng Loan cau lại trở nên lạnh lùng hơn hẳn.

"Người được sinh ra vào giờ tý ngày âm tháng âm năm âm trăm năm khó gặp. Không nghĩ tới thế gian hiện tại cũng có hai người." Thiên Âm lập tức cảm thán.

"Quả thực thế gian hiếm có." Trí Duyên gật đầu đáp.

"Vậy mười loại dược liệu quý hiếm và mười loại độc dược kia bao gồm những loại nào?"

"Dược liệu quý hiếm là sâm, nhung hươu, đương quy, xạ hương, mật gấu, đông trùng hạ thảo, hà thủ ô,... tổng cộng mười loại. Còn độc dược bao gồm thất tinh hải đường, cà đen độc dược, cỏ thất bộ đoạn trường, mê điệt hương, đậu tương tư, hạt mã tiền, cây trúc đào,... mười loại vật độc nhất." Trí Duyên lần lượt kể tên ra.

Con ngươi lạnh nhạt của Phượng Hồng Loan hơi híp lại.



"Đây đều là những vật hiếm có cực kỳ khó tìm trên thế gian này..." Thiên Âm nghe xong, hàng lông mày trắng cũng nhướng lên rồi ông chậm rãi mở miệng: "Số độc dược này trong tay ta thực ra cũng có vài loại. Có điều những loại dược liệu quý hiếm thì ta thật sự khó lòng có được. Trong tay cũng chỉ có một hai loại, sư thúc đây là làm khó con rồi."

"Vật quý giá thì cũng không đâu bằng hoàng cung. Vật độc nhất thì cũng không còn nơi nào ngoài Độc Lão Đạo của núi Lạc Hoàn." Trí Duyên lại chậm rãi nhắc nhở.

Ánh mắt của Thiên Âm lập tức sáng ngời vỗ vào đùi một cái: "Sư thúc nói không sai!"

Tạm ngừng một lúc, ông lại quay đầu nhìn Quân Tử Ngọc đang nằm trên giường: "Có điều hiện giờ Hoàng Thượng đã trúng độc hôn mê, hộ vệ của hắn bây giờ cũng đang gặp nguy hiểm khó cứu, làm sao vào được Hoàng Cung lấy dược liệu? Thêm nữa những thứ bảo bối trên Độc Lão Đạo của núi Lạc Hoàn muốn lấy cũng không phải dễ dàng, mất mạng như chơi. Ai dám đến lấy đây?"

"Xem ra Hoàng Thượng cải trang xuất cung. Chuyện gặp phải thích khách rồi bị trúng độc như thế này không thể bị lộ ra. Thế nhưng giấy cũng không thể gói được lửa. Hơn nữa trong cung nếu như phát hiện không có người, Hoàng Thượng mất tích không tìm được. Một khi tin tức này bị lộ ra thì là việc lớn. Vì vậy vấn đề vào trong cung nhất định phải được sắp xếp cho ổn thỏa. E rằng bây giờ chỉ có thể cho người cầm theo lệnh bài tùy thân của Hoàng thượng vào cung bí mật báo cho hoàng thái hậu, để hoàng thái hậu ra mặt, như vậy muốn vào lấy dược liệu cũng sẽ không có vấn đề gì nữa. Tuy rằng hoàng thái hậu đã thờ Phật nhiều năm nhưng không thể xem thường, chắc chắn có thể khống chế tình hình, phòng ngừa cho Đông Ly biến động. "

"Sư thúc nói rất có lý!" Thiên Âm gật đầu: "Vậy ai đi đây?"

"Ngươi đi đi!" Trí Duyên nhìn Thiên Âm nói: "Hiện tại ngươi phải bí mật tiến cung, hoàng thái hậu rất tin ngươi đương nhiên lấy dược liệu sẽ không phải là việc khó."

"Vậy người nào đến Độc Lão Đạo?"

"Vốn dĩ ta cũng định đi đến núi Lạc Hoàn một chuyến, hiện tại tiện thể đi luôn." Trí Duyên lập tức trả lời.

"Nhưng nếu cưỡi ngựa đến núi Lạc Hoàn thì nhanh nhất cũng phải tốn ba ngày. Hiện tại sư thúc đang bị thương nếu gấp rút đi như vậy thì sao có thể chịu được?" Thiên Âm lập tức lắc đầu: "Vẫn nên để con đến núi Lạc Hoàn thôi, người đến hoàng cung đi!"

"Ngươi đi có thể lấy độc dược từ Độc Lão Đạo?" Trí Duyên lắc đầu: "Vẫn nên để ta đi thôi! Ngươi cứ làm như ta nói đi!"

"Việc này... con chỉ sợ sư thúc không chịu nổi!" Thiên Âm do dự.

"Bộ xương già này của ta vẫn còn dùng được mấy năm nữa. Đi có một chuyến như vậy cũng không có quá nhiều ảnh hưởng. Cứ quyết định như vậy đi. Hai vị thí chủ này không thể trì hoãn quá lâu đâu." Trí Duyên sờ tay vào ngực áo lấy ta một bình ngọc bước hai bước tới đưa cho Phượng Hồng Loan: "Thuốc trong bình ngọc này xin nhờ Tam tiểu thư mỗi ngày cho hai vị thí chủ này uống một viên. Như vậy có thể giữ tính mạng của bọn họ trong ba ngày. Đợi lão nạp về giải độc."

"Được!" Phượng Hồng Loan giơ tay nhận lấy bình bạch ngọc. Sự tình đã đến nước này nàng có muốn không quan tâm cũng là không thể nào rồi. Cũng chỉ còn cách cứu Quân Tử Ngọc trước thôi.

"Tranh Trĩ, lập tức chuẩn bị ngựa, đến núi Lạc Hoàn trong đêm." Trí Duyên nâng bước đi ra ngoài, vừa đi vừa phân phó việc cho người ở bên ngoài.

"Dạ vâng, thưa sư tổ." Tiểu hòa thượng bên ngoài lập tức đáp lời rồi chạy ra ngoài trước.

"Vậy lão nạp sẽ đi tới hoàng cung!" Thiên Âm giơ tay lấy ngọc bội trên người Quân Tử Ngọc xuống. Lấy xong ông quay lại nói với Phượng Hồng Loan: "Hai vị thí chủ ở nơi này sẽ giao cho Nguyên Tiêu đang ở bên ngoài, nó sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc bọn họ. Hiện tại ta sẽ cho người dẫn Tam tiểu thư ra thiện viện sau núi nghỉ ngơi. Tam tiểu thư thấy như nào?"

"Được thôi!" Phượng Hồng Loan buông Kinh thư trong tay ra rồi đứng dậy.

"Xin mời Tam tiểu thư!" Thiên Âm cực kỳ khách khí với Phượng Hồng Loan, ông nghiêng người phất tay áo làm lễ.



"Xin mời đại sư!" Phượng Hồng Loan nâng bước ra khỏi phòng.

Thiên Âm lập tức ra lệnh cho tiểu hòa thượng ban đầu đón bọn họ: "Đạo Linh, ngươi mau dẫn Phượng tam tiểu thư đến tiểu thiền viện phía đông sau núi để nghỉ ngơi. Tiếp đãi thật chu đáo."

"Dạ vâng, thưa chủ trì!" Tiểu hòa thượng có tên Đạo Linh lập tức lên tiếng rồi quay đầu nhìn về phía Phượng Hồng Loan chắp tay lại: "A di đà phật! Xin mời ba vị nữ thí chủ!"

Nói xong tiểu hòa thượng đi trước bước ra phía ngoài viện.

"Chúc hai vị đại sư đi thuận lợi!" Phượng Hồng Loan bình tĩnh chào một câu. Hai người cũng gật đầu với nàng. Phượng Hồng Loan xoay người chầm chậm bước ra bên ngoài.

Thanh Lam Thanh Diệp nhanh chóng đi theo sau nàng ra ngoài thiền viện.

Mãi đến khi bóng dáng của Phượng Hồng Loan biến mất khỏi cửa, Thiên Âm mới giật mình nhớ ra vỗ đầu mình một cái rồi quay đầu nhìn Trí Duyên đại sư nói: "Con quên mất, thiền viện phía sau núi là nơi vị khách quý kia ở! Hiện tại ta phải đi nói cho Đạo Linh đổi chỗ cho bọn họ."

Lời còn chưa dứt, Thiên Âm vội vàng bước ra ngoài.

"Vậy cũng không cần đâu!" Trí Duyên vung tay ngăn cản Thiên Âm bước ra ngoài rồi lắc đầu cười: "Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ gặp nhau thôi. Hiện tại chưa gặp cũng không sao cả."

"Cũng đúng!" Thiên Âm lập tức dừng bước chân của mình lại nhìn Trí Duyên: "Sư thúc, người đã nhìn ra được Phượng Tinh là Phượng tam tiểu thư sao?"

"Đúng vậy!" Thiên Âm gật đầu: "Đứng đầu của Phượng Tinh chính là cô gái có thể chất thuần âm. Thiên hạ này chỉ có hai người mà thôi. Ta mới từ Tây Lương quay về, công chúa Quỳnh Hoa vẫn luôn khỏe mạnh. Hiện tại càng thêm chắc chắn Phượng Tinh xuất hiện ở Đông Ly. Phượng tam tiểu thư hiện nay so với ngày trước có sự thay đổi rất lớn khiến người ta kinh ngạc. Huống hồ hôm nay ta đã quan sát chính diện, giữa lông mày nàng ta ẩn hiện khí bay lên, ánh sáng chói lọi. Vì vậy Phượng tam tiểu thư là Phượng Tinh không còn gì nghi ngờ."

"Hôm nay gặp được Phượng tam tiểu thư ta cũng cảm nhận được Phượng tam tiểu thư khác hoàn toàn so với bốn năm trước. Nếu như là Phượng Tinh giáng thế thì có thể giải thích được rồi. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì ai có thể tin tưởng được thế gian lại có một việc li kì đến như vậy. Hôm nay lão nạp có thể nhìn thấy Phượng Tinh thì cũng coi như không uổng phí cuộc đời này!" Thiên Âm thở dài.

"Quả thực không uổng phí cuộc đời này!" Trí Duyên gật đầu sau đó vẻ mặt ông ta lại tràn ngập vẻ đau buồn: "Mặc dù Phượng Tinh có tinh hoa chói lọi nhưng cũng đồng thời có tâm ma hắc ám. Tương lai là phúc hay là họa vẫn khó có thể đoán trước được. Chỉ sợ thế gian từ nay không còn thái bình được nữa."