Sau khi mắng bọn điêu phụ điêu nữ điêu nô kia, ánh nhìn của mọi người lại dồn vào việc Phượng Hồng Loan chưa được gả đã bị hưu, thêm một tầng đả kích đến từ Quân Tử Ly. Khiến hắn phải chịu chỉ trích từ trước đến nay chưa từng có.
Chỉ trong một đêm hôm đó, chiều hướng dư luận của mọi người nước Đông Ly đều nghiêng về một phía.
Phượng Hồng Loan dùng chiêu gậy ông đập lưng ông. Trước kia bởi vì có hôn ước với Quân Tử Ly nên Phượng Hồng Loan bị chê cười không biết bao nhiêu lần. Hiện tại đã thay đổi, bởi vì những gì một cô nương yếu ớt như Phượng Hồng Loan phải chịu khiến cho hành vi của Quân Tử Ly bị chỉ trích không dứt.
Mặc dù tầng lớp dân nghèo chỉ dám bàn luận về Ly Vương một cách âm thầm. Thế nhưng những văn nhân học sinh khốn sợ quyền thế lại chiếm phần nhiều hơn. Từ xưa đến nay, cây bút của văn nhân chính là thứ mà người ta sợ đắc tội nhất.
Cho nên, Phượng Hồng Loan đã cho Quân Tử Ly trải nghiệm được thứ gọi là sự đáng sợ của miệng thế gian.
Ba ngày trôi qua câu chuyện này không hề bớt đi mà vẫn vang dội không ngừng.
Sau khi những thứ đó lưu truyền đến ngày thứ hai thì Phượng Thừa tướng đã chạy tới Thanh Tâm Các tìm Phượng Hồng Loan. Phượng Hồng Loan vẫn dùng nét mặt bình tĩnh nhìn Phượng Thừa tướng. Mà Phượng Thừa tướng đi đến nơi định nói gì đó cuối cùng chỉ thở dài một tiếng không nói gì rồi lại quay đi.
Mà Ly vương phủ lúc này vẫn đang rất im ắng. Quân Tử Ly vẫn không nóng không lạnh như vậy, vẫn không hề nói một lời nào. Thế nhưng sắc mặt của hắn càng ngày càng tối đi. Ngày đầu tiên còn tự nhốt mình trong thư phòng một ngày không ra.
Ngọc Ngân cũng vào ngày đầu tiên cầm đọc được hết những tờ tội ác này. Nhìn thấy được những hành vi dã man độc ác của đám người nọ. Hắn nắm chặt đống giấy đó đứng trước cửa sổ một đêm liền.
Vân Cẩm nhìn thấy những thứ này thì trên gương mặt như ngọc của hắn hiện ra vẻ tăm tối trước nay chưa từng có. Suốt ba ngày liền không nói một câu nào.
Còn Phượng Hồng Loan ba ngày này thì nhàn nhã ở trong sân Thanh Tâm Các phơi nắng. Mỗi ngày đều nghe Đỗ Hải báo cáo tình huống mới nhất. Mỗi lần như vậy khóe miệng nàng đều lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Những điều này chỉ là mới bắt đầu thôi.
Sáng sớm ngày thứ tư, Hoàng thượng Quân Tử Ngọc của nước Đông Ly sau nhiều ngày ốm nặng cuối cùng cũng đã có thể thượng triều.
Những ngày này Đông Ly phát sinh sự kiện to lớn như thế này khiến cho cả dân chúng khắp nơi của Đông Ly đều chấn động. Đương nhiên cũng đã bay vào trong cung, vào tai từ hoàng thái hậu cho đến những cung nữ thái giám. Ai đọc được những thứ được viết ra nhưu thế này đều phải rơi lệ vì thương cảm.
Đương nhiên Quân Tử Ngọc cũng đã đọc được những thứ kia. Thế nhưng hắn không biết được nhân vật chính trong câu chuyện này chính là Phượng Hồng Loan ngày đó đã cứu hắn một mạng. Nếu hắn biết được thì dù có đánh chết hắn cũng sẽ không tin người con gái lòng dạ ác độc kia lại là một cô nương yếu đuối như vậy. Nàng cùng với hình tượng một cô nương yếu đuối không hề có một tí liên quan nào. Nếu như nói tới tâm ngoan thủ lạt thì nàng so với người khác chỉ hơn không kém.
Đương nhiên hiện tại Quân Tử Ngọc cũng sẽ không biết. Ngày ấy hắn tỉnh lại chỉ thấy mình đang ở chùa Thanh Sơn, Trí Duyên đại sư đã rời đi từ lúc nào, còn Thiên Âm đại sư thì bế quan. Những người còn lại ở chùa Thanh Sơn thì không dám nói quá nhiều, cũng không ai dám nhắc đến những thứ liên quan đến Phượng tam tiểu thư và vị khách quý kia.
Vì vậy Quân Tử Ngọc chỉ biết là cô nương kia đã cứu hắn sau đó đưa hắn đến chùa Thanh Sơn rồi rời đi.
Sau khi vết thương của Quân Tử Ngọc đỡ thì việc thứ nhất hắn hồi cung muốn làm không phải là tra xem ai muốn giết mình mà lại phái người tra xem người đã cứu mình hôm ấy. Hắn cũng đã nghỉ ngơi hai ngày dưới sự trông giữ nghiêm ngặt của hoàng thái hậu. Không ngờ tới lại xảy ra một sự việc động trời như thế này.
Quân Tử Ngọc mặc long bào lên người, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt thế nhưng tuyệt không làm giảm bớt uy nghi của bậc quân vương một nước.
Hắn ngồi trên ngai vàng ở Kim Loan điện đưa mắt nhìn xuống dưới. Đương nhiên là nhìn về phía Quân Tử Ly và Phượng thừa tướng đang xếp hàng trên cùng.
Quân Tử Ly trông vẫn trước sau như một không có gì khác thường. Thế nhưng Quân Tử Ngọc vẫn nhìn ra được có gì khác thường. So với trước đây, vẻ mặt của Ly Vương có vẻ không yên lòng. Mà Phượng thừa tướng thì vẫn cúi đầu, vẻ mặt hơi chán nản, dường như trong một khoảng thời gian ngắn thôi mà già đi cả chục tuổi.
Thái giám Vệ Đình ngày ấy hi sinh thân mình cứu chủ nên hiện tại bên người Quân Tử Ngọc đã thay đổi vị thái giám mới tên Lý Văn.
Lý Văn cao giọng hô lớn: "Có việc khởi tấu, không việc bãi triều!"
Lời còn chưa dứt, Phượng thừa tướng đã bước ra khỏi hàng khom người nói với Quân Tử Ngọc: "Lão thần có việc muốn bẩm báo!"
"Phượng ái khanh có gì muốn bẩm báo?" Mắt phượng của Quân Tử Ngọc hơi lóe ra một chút, giọng nói ôn hòa bình tĩnh mở miệng.
"Lão thần muốn bẩm báo chuyện của chính mình, không trị nổi gia. Khiến cho điêu phụ hành hạ con gái của vợ cả. Xin Hoàng Thượng bãi đi chức vị thừa tướng của lão thần. Nghiêm trị xử lý." Phượng thừa tướng quỳ xuống nói với giọng đầy đau đớn.
Quân Tử Ngọc ngẩn người ra.
Ánh mắt màu lưu ly của Quân Tử Ly hơi trầm xuống.
Văn võ bá quan trong triều thì khiếp sợ nhìn Phượng thừa tướng.
Sau khi Quân Tử Ngọc đã định thần lại, hắn ôn hòa lên tiếng: "Phượng thừa tướng vì giang sơn xã tắc của Đông Ly cực khổ ngày đêm. Chăm việc nước không thể an gia thì có tội gì? Nếu có cũng chỉ là thất trách trong việc quản gia. Từ nay về sau nghiêm trị quản gia, không cho phép tình huống này xảy ra một lần nữa là được."
"Lão thần thật sự không yên trong lòng...." Phượng thừa tướng hối hận nói.
Cả triều văn võ bá qua nhìn Phượng thừa tướng, quả thực chưa từng nhìn qua Phượng thừa tướng như thế này bao giờ. Mỗi người đều cảm thấy thổn thức.
"Lão Thừa tướng không cần tự trách, trách phạt bọn điêu phụ thật nặng là được." Ánh nhìn Quân Tử Ngọc lướt qua Quân Tử Ly vẫn đang sừng sững đứng ở đó ôn hòa lên tiếng: "Lão Thừa tướng là trụ cột của Đông Ly ta, là người đứng đầu văn võ bá quan. Việc nước quan trọng trước mắt đương nhiên sơ sẩy trong việc quản gia cũng là điều bình thường. Đây là việc nhà của Lão Thừa tướng, ngài cứ tự xử lý đi là được!"
Nói xong Quân Tử Ngọc uy nghiêm nhìn Phượng thừa tướng, hắn trầm giọng không cho người phản bác: "Trẫm không cho phép lão thừa tướng cáo lão hồi hương, đứng dậy đi!"
Phượng thừa tướng chậm rãi đứng lên, đôi mắt ông vẫn rưng rưng như cũ.
" Lão Thừa tướng còn có việc gì khác sao?" Quân Tử Ngọc làm vua của một nước, đương nhiên phải có một sự nhạy cảm thông suốt hơn người. Hắn nhìn Phượng thừa tướng mới đứng dậy hỏi tiếp.
"Hồi bẩm Hoàng Thượng! Lão thần......" Phượng thừa tướng nhìn thoáng qua Quân Tử Ly đang đứng đối diện mình cắn răng mở miệng: "Lão thần còn có một việc khác muốn bẩm tấu!"
Mắt phượng của Quân Tử Ngọc hơi lóe lên, vẫn bình tĩnh mở miệng: "Lão Thừa tường còn có gì muốn nói? Mau bẩm báo đi!"
Lão thần thỉnh cầu Hoàng Thượng chủ trì công đạo cho con gái thứ ba của lão thần Hồng Loan!" Phượng thừa tướng lập tức lớn tiếng nói.
"Phượng tam tiểu thư?" Quân Tử Ngọc đương nhiên không hề xa lạ với cái tên Phượng Hồng Loan.
Mấy năm nay mặc dù hắn luôn ở trong cung thế nhưng bởi vì Phượng Hồng Loan là vị hôn thê của Quân Tử Ly nên hắn vẫn thỉnh thoảng sẽ chú ý tới những lời đồn về nàng. Mặc dù không quá để tâm nhưng lời đồn về Phượng tam tiểu thư là một phế vật vẫn lan truyền không ngừng.
Huống gì từ sau khi Ly vương chưa cưới đã hưu thì những hành động của cô nương này này trong một đoạn thời gian ngắn đã khiến cho mọi người biết hết.
Hiện tại thấy Phượng thừa tướng nhìn Quân Tử Ly lại nhắc đến Phượng Hồng Loan đương nhiên có thể đoán được là việc liên quan đến Ly vương. Ánh mắt của hắn hơi tối đi nhưng vẫn dùng giọng điệu cũ cất giọng: "Vừa rồi trẫm cũng đã nói rồi, đây là việc nhà của lão thừa tướng, ngài cứ tự xử lý là được rồi."
"Hồi bẩm hoàng thượng, việc lão thần bẩm tấu không phải việc nhà." Phượng thừa tướng lập tức mở miệng.
Cả triều văn võ hơn phân nửa đều hiểu rõ rằng Phượng thừa tướng muốn nói cái gì. Ai nấy đều nhìn vào ông. Vẻ mặt Quân Tử Ly cũng thản nhiên nhìn Phượng thừa tướng.
"Rõ!" Phượng thừa tướng khom người sau đó đứng thẳng dậy, đối mặt với Quân Tử Ly trầm giọng lên tiếng: "Lão thần thỉnh cầu hoàng thượng chủ trì công đạo cho việc Ly vương điện hạ chưa cưới đã hưu con gái Hồng Loan.
Một câu này vừa nói ra. Dường như cả điện không còn ai dám thở nữa.
Thân mình Quân Tử Ly cũng bị chấn động. Hắn hơi cụp mắt không cho ai nhìn sắc mặt của mình.
Quân Tử Ngọc không hề bất ngờ mà nhíu mày. Nghĩ tới Phượng thừa tướng quả nhiên không hổ là quyền thần chơi đủ âm mưu dương mưu trong triều, trước tiên khiến người trong thiên hạ cho nàng ta thay đổi tiếng xấu của nàng ta. Hiện tại tự phạt mình trước, chịu lời chỉ trích của người khác sau đó mượn lời hắn vừa nói vì lo cho quốc gia sơ ý việc quản gia. Cuối cùng cáo trạng Ly vương mới là mục đích thật sự của ông.
Hay cho Phượng thừa tướng!
Quân Tử Ngọc che khuất vẻ u ám nơi đáy mắt, mím môi không nói.
"Lão thần cầu xin Hoàng Thượng làm chủ cho con gái Hồng Loan. Mặc dù được tiên hoàng ban hôn nhưng tiểu nữ chưa gả ngày nào thì vẫn là người của phủ thừa tướng, chưa gả vào sao đã bị hưu? Ly vương điện hạ quả thức khiến mặt mũi của của ta cũng như phủ thừa tướng mất hết, đây cũng là sự vũ nhục lớn nhất đối với một cô nương. Con gái ta không chịu nổi sự nhục nhã này nhảy vào hồ hoa sen. May mắn được vớt đúng lúc, nếu không hiện tại lão thần chỉ đành phải chịu nỗi đau mất con gái. Chỉ xin Hoàng Thượng chủ trì công đạo."
Phượng thừa tướng lại quỳ phập xuống đất, cất giọng đầy đau đớn: "Ly vương điện hạ đây là bức lão thần tự vẫn, bức con gái đi tìm cái chết. Thật sự là vô cùng nhục nhã!"
Phượng thừa tướng vừa nói lời này, cả đại điện lặng yên không tiếng động.
Ánh nhìn của Quân Tử Ngọc hướng về phía Quân Tử Ly, Quân Tử Ly vẫn đứng yên tại chỗ như cũ, vẻ mặt không hề thay đổi. Quanh người hắn bao quanh một tầng mây mù khiến người nhìn không rõ tâm trạng hắn.
"Hồi bẩm hoàng thượng! Lão thần cũng cảm thấy Ly vương nên cho Phượng tam tiểu thư một lời giải thích. Danh tiết của một cô nương cực kỳ quan trọng, lớn hơn cả thiên địa. Hiện tại Ly vương điện hạ chưa cưới đã hưu Tam tiểu thư quả thực là vũ nhục nàng." Một lão thần khác cũng đột nhiên khom người bước ra khỏi hàng, đây chính là đại thần bộ lễ.
"Hồi bẩm hoàng thượng, lão thần cũng thấy hành động của Ly vương có điều không thỏa đáng. Huống hồ Phượng tam tiểu thư cũng là do tiên hoàng ban hôn. Hành vi này của vương gia là bất hiếu với tiên hoàng." Một vị lão thần khác cũng bước ra khỏi hàng. Đương nhiên là Lý lão của sử chính viện suốt ngày treo những cấp bậc lễ nghĩa bên miệng.
"Hồi bẩm hoàng thượng, lão thần cũng thấy như vậy. Quả thực Ly vương điện hạ nên cho Phượng tam tiểu thư của phủ thừa tướng một lời giải thích!"
"Hồi bẩm hoàng thượng, lão thần cũng thấy vậy....."
"Hồi bẩm hoàng thượng, thần cũng nghĩ như thế......"
Đại thần bộ lễ vừa ngẩng đầu, những vị đại thần có liên quan lập tức đồng loạt theo.
Hàng lông mi dài của Quân Tử Ly che khuất đi ánh mắt của bản thân. Còn hắn vẫn cứ đứng đó không nói câu nào. Nhìn không thấu biểu cảm của hắn.
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, Phượng tam tiểu thư từ nhỏ đã mất mẹ, tuổi nhỏ bị thứ tỷ muội và điêu nô liên tiếp hành hạ. Vốn đã cực kỳ đáng thương, một hành động này của Ly vương không khác gì giọt nước tràn ly. Phượng tam tiểu thư có thể may mắn sống đến hiện tại khiến thần không thể không kính nể đây là một kì nữ! Ly Vương điện hạ quả thực nên có lời giải thích với Phượng tam tiểu thư."
Một hàn môn học sĩ trẻ tuổi trong triều đột nhiên đứng ra.