Thiếp Bổn Kinh Hoa

Chương 99



Vân Cẩm lập tức biến sắc. Nếu tính mạng không gặp nguy hiểm thì thầy thuốc bình thường cũng đã có thể khám bệnh. Đỗ Hải và Thanh Lam, Thanh Diệp cũng không nhất định phải mang nàng đến tận chùa Thanh Sơn tìm Thiên Âm đại sư.

Bàn tay hắn siết chặt lại rồi nhìn Phong Ảnh: "Nói tiếp đi!"

"Theo như lời của tiểu hòa thượng Đạo Linh của chùa Thanh Sơn thì tình trạng của Tam tiểu thư dường như rất không ổn..." Phong Ảnh nhìn Vân Cẩm, không dám nói tiếp.

"Nàng không ổn như thế nào? Nói!" Vân Cẩm đang nhớ lại tình hình của Phượng Hồng Loan trước khi hắn rời đi. Khi ấy nàng giống như một con rối gỗ không có linh hồn, không hề có một chút sinh khí. Hiện tại hắn cực kỳ hối hận, đáng lẽ hắn không nên rời đi.

" Phượng tam tiểu thư đã không còn mạch đập, hình như đã không còn..." Phong Ảnh mở miệng.

Cả người Vân Cẩm hơi lảo đào về phía sau.

"Thiếu chủ......" Phong Ảnh sợ hãi hô lên một tiếng, rồi lập tức đứng lên đỡ lấy Vân Cẩm.

"Không có khả năng đó. Người con gái lòng dạ hiểm ác đó sao có khả năng chết được!" Vân Cẩm đẩy Phong Ảnh, mái tóc hắn rối bù mang theo sát khí dày đặc: "Mặc dù ta có bắt nạt nàng nhưng nàng sẽ không chết, nàng chỉ muốn giết ta chứ không làm hại bản thân mình đâu..."

"Thiếu chủ, ngài đừng vội, thuộc hạ còn chưa nói xong." Phong Ảnh nhìn dáng vẻ của Thiếu chủ thì không dám do dự nữa mà nói tiếp: "Sau đó Linh Ẩn đại sư của Đạt Ma viện nghe thấy tiếng động đi ra, Đỗ tổng quản phủ Thừa tướng định tự sát theo chủ thì bị Linh Ẩn đại sư ngăn cản, nói mi tâm Phượng tam tiểu thư có một tia khí, không hề giống như đã tuyệt mệnh, cho nên...."

Ánh mắt Vân Cẩm lập tức sáng lên, vẻ mặt vui mừng quát: "Nói nhanh!"

"Sau đó Linh Ẩn đại sư nói thiên hạ còn có còn có một người một người y thuật không hề thua kém Trí Duyên đại sư và Thiên Âm đại sư, chính là vị khách quý kia. Thuộc hạ không biết vị khách quý kia là ai bởi vì từ trên xuống dưới chùa Thanh Sơn không ai dám nói người này ra, ai nấy đều giữ im thin thít, thuộc hạ không tra ra được. Cả Đạo Linh kia cũng kiên quyết không nói. Linh Ẩn đại sư nói hắn chính là đệ tử thân truyền của Tụ Thủ Tiều Ẩn ba mươi năm trước, hiện tại đang ở kinh thành, có lẽ hắn có thể cứu được Phượng tam tiểu thư, cho nên ba người kia liền dẫn theo Phượng tam tiểu thư rời đi."

"Ngọc Ngân!" Mắt phượng của Vân Cẩm hơi cau lại rồi chậm rãi nói ra.



"Thuộc hạ cũng đoán ra là thái tử nước Tây Lương, đáng tiếc tìm một đêm cũng không tìm ra được nơi ở hiện tại của Ngọc Ngân thái tử. Thuộc hạ vô năng, xin Thiếu chủ thứ tội!" Phong Ảnh lại quỳ xuống đất tự trách nói.

Vân Cẩm mím môi không nói, sự thâm trầm trong đôi mắt phượng của hắn dần biến mất, thay vào đó xuất hiện một hồ sâu không thấy đáy. Một lúc sau hắn khoát tay trầm giọng nói: "Tiếp tục tìm kiếm! Tìm cho ra mới thôi!"

"Rõ!" Bóng người Phong Ảnh chợt lóe sau đó biến mất.

Phong Ảnh đi rồi, Vân Cẩm vẫn đứng ở nơi đó đứng ở nơi đó đứng ở nơi đó không nhúc nhích. Đáy mắt hắn hiện tại là một màu đen vô tận, cánh môi còn chưa khỏi đã bị hắn cắn ra vết máu. Dường như hắn cũng không cảm nhận được nỗi đau, cả người bao phủ từng đám mây mù.

"Thiếu chủ!" Không biết qua bao lâu, ngoài cửa có tiếng bước chân tới gần, giọng nói của Khanh nương từ bên ngoài truyền vào.

Vân Cẩm lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía nhìn về phía nhìn về phía ngoài cửa. Một lúc sau hắn mới quay người ngồi lên ghế rồi nói với giọng trầm thấp: "Nói đi!"

"Hồi bẩm thiếu chủ, Vân tộc truyền tin tức đến nói Cẩm Sắt tiểu đã nghe được tin đồn của chủ tử ở kinh thành Đông Ly.... và Phượng tam tiểu thư, sau đó nàng cực kỳ tức giận khiến lão chủ tử cũng bị dọa, ngài đã khuyên Cẩm Sắt tiểu chủ hết lời nhưng... nhưng Cẩm Sắt tiểu chủ quyết định khởi hành đến kinh thành, cũng sắp tới rồi..."

"Nàng ta đến đây thì như thế nào?" Vân Cẩm vừa mới khôi phục lại ánh mắt nghe xong tin này thì lại tối lại, giọng nói lạnh thấu xương: "Ý ta đã quyết rồi!"

"Thiếu chủ.... Mặc dù ngài không sợ, thế nhưng Phượng tam tiểu thư... Chẳng may Phượng tam tiểu thư, chẳng phải chủ tử đây là đang hại nàng..." Khanh nương bị hàn ý trên người Vân Cẩm dọa sợ lui về sau hai bước thử mở miệng.

"Ta sẽ bảo vệ nàng!" Gương mặt của Vân Cẩm hiện lên một sự kiên định: "Nếu như nàng ta dám làm nàng bị thương ta sẽ khiến cho nàng ta sống không bằng chết!"

"Thiếu chủ......" gương mặt của Khanh nương trắng bệch, khóe miệng run rẩy: "Thế nhưng gia chủ yêu thương Cẩm Sắt tiểu chủ như vậy... Nếu như ngài thật sự khiến Cẩm Sắt tiểu chủ bị thương, gia chủ ngài ấy..."

"Nếu như không phải nể tình ông ta thì mấy năm nay sao ta có thể dung túng cho nàng ta muốn làm gì thì làm như vậy?" Vân Cẩm đá một bước vào chân bàn, "Bộp" một tiếng cái bàn lật ngược, những chén trà nghiên mực trên bàn đều rơi hết trên đất, hắn cả giận nói: "Vân Cẩm ta không phải nàng sẽ không cưới chắc? Nằm mơ! Dù kiếp này có đoạn tử tuyệt tôn ta cũng sẽ không cưới nàng ta!"

Thân mình Khanh nương hơi lảo đảo không dám tin nhìn vào trong phòng. Gương mặt phẫn nộ xuyên thấu qua bức rèm của Vân Cẩm hiện lên sự lạnh lẽo trước nay chưa từng có, nàng ta không nhịn được mà run cả người.

Khi nào nàng ta nhìn thấy tình trạng như bây giờ của chủ tử? Cho dù là khi Cẩm Sắt tiểu chủ tướng giết Vân Lan thiếu chủ cũng chỉ thản nhiên sai người hậu táng, chứ nàng chưa thấy thiếu chủ như thế này bao giờ cả. Thiếu chủ quả thật đã động lòng với Phượng tam tiểu thư…

Thế nhưng Phượng tam tiểu thư khác với những cô nương khác, huống gì Cẩm Sắt tiểu chủ cực kỳ say mê Thiếu chủ, lại thêm gia chủ yêu thương Cẩm Sắt tiểu chủ hết mực. Những năm gần đây, mặc dù không nói rõ, nhưng Vân tộc ai nấy đều biết Cẩm Sắt tiểu chủ không phải Thiếu chủ sẽ không lấy chồng. Mà Thiếu chủ ngoại trừ Cẩm Sắt tiểu chủ cũng không thể cưới người khác. Điều này ở Vân tộc không phải là bí mật.

Thế nhưng hiện giờ lại xuất hiện một Phượng tam tiểu thư, mà Thiếu chủ lại nảy sinh tình cảm với Phượng tam tiểu thư, Cẩm Sắt tiểu chủ nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ của mình.

"Hiện tại ngươi lập tức quay về Vân Sơn, dùng bất cứ giá nào cũng phải ngăn cản nàng ta lại cho ta. Chờ sau thọ yến của lão thái bà kia ta sẽ quay trở lại giải quyết việc này." Một lúc sau giọng nói của Vân Cẩm truyền ra từ trong phòng.



Mặc dù hắn rất muốn ngay lập tức quay về Vân tộc xử lý người phụ nữ kia, thế nhưng hiện tại hắn không thể đi, còn chưa tìm được Loan Nhi, chưa xác định được sự an nguy của nàng. Huống gì hiện tại còn có Ngọc Ngân, Quân Tử Ly... Hắn phải bảo vệ cho nàng!

"Thiếu chủ......" Sắc mặt Khanh nương trắng nhợt, để cho nàng đi ngăn cản Cẩm Sắt tiểu chủ?

"Đừng nói với ta rằng ngươi không thể!" Giọng nói Vân Cẩm mang theo một sự lạnh lùng: "Ngươi đừng quên ngươi là người của ai!"

"Rõ! Khanh nương nhận lệnh. Nhất định sẽ hoàn thành mệnh lệnh chủ tử đã giao!" Khanh nương lập tức quỳ xuống đất.

"Đi đi!" Sắc mặt Vân Cẩm lạnh lùng không dịu đi chút nào.

Khanh đứng lên lo lắng nhìn vào trong phòng một cái, mũi chân hơi nhón nhẹ rồi biến mất.

Bên trong phòng, Vân Cẩm nhìn theo phương hướng Khanh nương biến mất, gương mặt tuấn mỹ bị sự u ám bao trùm khắp người, lây lan ra cả phòng. Hồi lâu sau, hắn bỗng nhiên nhắm mắt lại, hàng lông mi dài che khuất đi mi mắt của hắn,

Trong lòng hiện tại như một vùng biển sâu!

Không biết qua bao lâu, một luồng trong trẻo lạnh lùng xuất hiện trong căn phòng. Vụ Ảnh nhẹ người đáp xuống cúi người mở miệng: "Thiếu chủ!"

"Ừ!" Vân Cẩm nhắm mắt không hề mở ra lên tiếng đáp.

" Bẩm Thiếu chủ, thuộc hạ đã tra ra, chủ nhân thật sự phía sau của ông thợ rèn là nước Lam Tuyết. Người thiếu niên kia là thái tử của nước Lam Tuyết." Vụ Ảnh nhìn sắc mặt của Vân Cẩm, hắn nhạy cảm phát hiện ra trạng thái của Thiếu chủ dường như không ổn lắm. Chẳng lẽ mấy ngày hắn không ở đây đã xảy ra việc gì rồi?

"Quả nhiên là Lam Triệt!" Vân Cẩm khôi phục lại sắc mặt thâm trầm của mình: "Nói tiếp đi!"

"Nước Lam Tuyết đang đi tìm thiên nữ! Cũng chính là người có thể giải ra được câu đố đã làm khó thế nhân suốt mười năm nay của ông thợ rén, Nghe nói thiên nữ trăm năm sau sẽ giáng xuống Đông Ly nên ông ta vẫn đang chờ đợi người đó." Vụ Ảnh lập tức mở miệng. Mà hiện tại câu đố kia đã bị Phượng tam tiểu thư giải ra, nói cách khác Phượng tam tiểu thư chính là người mà nước Lam Tuyết muốn tìm.

Đôi mắt đang nhắm của Vân Cẩm đột ngột mở ra, mắt phượng đột ngột nheo lại: "Thiên nữ?"

"Đúng vậy!" Phong Ảnh nhìn thoáng qua Vân Cẩm, do dự một chút rồi lập tức nói: "Một khi thiên nữ đã được tìm thấy thì địa vị của người đó ở nước Lam Tuyết sẽ đứng trên mọi người, được phong làm Đế sư. Đế chủ đời tiếp theo sau này sẽ cưới người đó làm hoàng hậu! Vinh hoa phú quý hưởng không hết!"

"Cưới làm hoàng hậu?" Sắc mặt Vân Cẩm lập tức như bị gió tuyết thổi vào, đôi môi mỏng lạnh như băng không có một chút độ ấm nào: "Lam Triệt?"



Thân mình của Vụ Ảnh hơi run run, gật đầu: "Đương kim quốc chủ của nước Lam Tuyết hiện tại chỉ có một mình thái tử Lam Triệt. Nếu dựa theo cách nói này... chẳng nhẽ sau khi thái tử Lam Triệt đăng cơ, cưới thiên nữ... cũng chính là Phượng tam tiểu thư..."

"Nằm mơ!" Mắt phượng của Vân Cẩm đã bị màu đen che hoàn toàn: "Miệng còn hôi sữa mà còn muốn lên trời, ai cho hắn cái lá gan đó!"

Vụ Ảnh cúi đầu xuống, cả người bốc ra khí lạnh. Cảm giác tâm tình thiếu chủ hiện tại không tốt. Nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không sẽ không nổi cơn thịnh nộ như thế này. Xem ra nhất định có liên quan đến Phượng tam tiểu thư rồi.

Xem ra thiếu chủ bị Phượng tam tiểu thư nắm trong tay rồi... Trong lòng Vụ Ảnh xuất hiện một mảnh xám ngoét.

Vân Cẩm không nói thêm chút nào nữa, luồng khí âm u quanh người hắn càng ngày càng nhiều, một lúc sau hắn gằn từng tiếng nói ra từng chữ lạnh như băng: "Điều động ám vệ Vân Ẩn, trong vòng ba ngày phải giết được Lam Triệt!"

"Thiếu chủ?" Vụ Ảnh đang cúi đầu đột ngột ngẩng lên không dám tin nhìn Vân Cẩm. Thiếu chủ định điều động ám vệ Vân Ẩn?

"Hửm?" Vân Cẩm dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Vụ Ảnh.

Vụ Ảnh lập tức cảm thấy lạnh lẽo mở miệng: "Nơi ở của ông thợ rèn tường đồng vách sắt, giống như đầm rồng hang hổ, hơn nữa trong ngoài có bố trí rất nhiều cơ quan ám khí lợi hại. Bên người thiếu chủ Lam Triệt cao thủ nhiều như mây. Hầu hết ẩn vệ của Lam Tuyết đều đã được điều động đến Đông Ly. Ám vệ Vân Ẩn là tấm chắn phòng thân của chủ tử. Bất đắc dĩ mới phải dùng đến. Thuộc hạ mong Thiếu chủ suy nghĩ lại."

Vân Cẩm không nói gì hết.

Vụ Ảnh lập tức nói tiếp: "Mặc dù ám vệ Vân Ẩn giết được thái tử Lam Triệt, thế nhưng còn có thái tử Tây Lương và Li Vương, lại càng không thiếu người trong thiên hạ muốn lấy đi tính mạng của thiếu chủ. Hiện tại linh lực của thiếu chủ đã mất hết, thân thể hao tổn, còn không có sự bảo vệ của ám vệ Vân Ẩn nữa thì lỡ may thiếu chủ xảy ra chuyện gì, thuộc hạ cũng không bảo vệ chu toàn thì chết cũng không hết tội. Huống hồ hiện tại tin đồn của Thiếu chủ và Phượng tam tiểu thư đã sớm truyền tới Vân Sơn. Cẩm Sắt tiểu thư chắc chắn sẽ tới đây."

Mày của Vân Cẩm lộ ra sự tàn khốc.

"Đến lúc đó Cẩm Sắt mà tới chắc chắn sẽ giết Phượng tam tiểu thư, lỡ may Phượng tam tiểu thư không phải là đối thủ của Cẩm Sắt tiểu thư, đến lúc đó thiếu chủ lại khó có thể bảo vệ Phượng tam tiểu thư." Vụ Ảnh cố tình không để Vân Cẩm cắt lời nói cho hết ý nghĩ của mình, hắn lập tức quỳ xuống cúi đầu nói: "Thuộc hạ cầu xin thiếu chủ suy nghĩ lại!"