Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 344: Dẫn theo đại nhân vật về Đạo Viện



Ba ngày sau, trên bầu trời bên ngoài Minh Nhân Thôn thuộc Đạo Viện.

Phương Triết đứng trên lưng Thần Ưng Cổ Hồng phàn nàn nói “Không phải Đàm tỷ chỉ là đi nhờ một đoạn sao?”

Đàm Thu Nguyệt nhìn biểu cảm không cam tâm của Phương Triết, nàng cũng không quá quan tâm mà tùy ý nói “Tỷ tỷ cứ nghĩ phải mất một đoạn thời gian năm sáu ngày mới đến Đạo Viện, không ngờ Thần Ưng Cổ Hồng lại có tốc độ nhanh như vậy. Việc này xem như là một trải nghiệm của tỷ tỷ để ghi chép lại…”

Phương Triết nhìn thái độ nhởn nhơ phớt lờ, hắn có chút phiền muộn.

Hắn tiếp tục than vãn “Tỷ tỷ không giống một trưởng bối gì cả!”

Đàm Thu Nguyệt không nói mà kề tai hắn nói nhỏ “Câu nói này mà không phải Phương đệ nói… hắn bị tỷ tỷ thịt rồi. Tỷ tỷ chiều Phương đệ nhiều quá rồi sinh hư đúng không?”

Phương Triết “a” lên một tiếng, hai chân không tự chủ lùi về sau mấy bước.

Đàm Thu Nguyệt cười phá lên thích thú “Phương đệ cũng biết sợ sao?”

Phương Triết cười ha ha, rồi đưa ánh mắt nhìn xuống quan cảnh bên dưới. Lúc này cả hai đang bên ngoài Minh Nhân Thôn.

Nhóm quan môn đệ tử phát hiện động tĩnh có người xâm nhập Đạo Viện cũng tụ tập khá đông, số lượng cũng hơn một trăm người. Trong đó còn có hai mươi đệ tử Vô Thượng Tông có nhiệm vụ bảo vệ Đạo Viện.

Phương Triết nhanh chóng điều khiển Thần Ưng Cổ Hồng bay qua bầu trời Minh Nhân Thôn rồi đáp xuống chân núi Ngoại Sơn.

Nhóm hai mươi đệ tử Vô Thượng Tông vừa nhìn thấy thân ảnh đại trưởng lão Đàm Nguyệt Thần Quân. Bọn họ lập tức quỳ xuống chào hỏi.

Đàm Thu Nguyệt dự định phớt lờ hai mươi tên đệ tử nội môn này. Bọn họ chính là thực hiện nhiệm vụ của nàng trước kia đến bảo vệ Đạo Viện.

Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói “Vất vả cho các ngươi, nơi này tạm thời có ta bảo vệ. Các ngươi thu xếp trở về tông môn nhận khen thưởng đi!”

Sắc mặt hai mươi đệ tử Vô Thượng Tông lập tức hớn hở. Người nào người nấy không giấu được mừng rỡ.

Bọn họ đồng thanh nói “Đa tạ đại trưởng lão, đây là bổn phận chúng đệ tử nên làm…”

Đàm Thu Nguyệt phất tay cho bọn họ lui ra.

Lúc này từ bên trong sơn môn, nhị trưởng lão Vô Nham Chân Nhân nhận ra thân phận của Đàm Thu Nguyệt. Lão lập tức tiến lại gần rồi khom người thi lễ.

Lão mừng rỡ nói “Vãn bối gặp qua Đàm Nguyệt Thần Quân!”

Phương Triết một bên mở to mắt ra nhìn cử chỉ của nhị trưởng lão. Lão đứng trước Đàm tỷ như hóa thành một tiểu hài tử không hơn không kém.

Đàm Thu Nguyệt nhìn nhị trưởng lão một hồi, nàng mới nói “Thì ra là tiểu tử Vô Nham… giờ già nua xấu xí như vậy sao?”

Nhị trưởng lão lúng túng không dám phản bác. Đối phương chính là nói sự thật. Lão đứng trước Đàm Thu Nguyệt chân chính là một tiểu hài tử không hơn không kém. Chỉ là nàng ta qua nhiều năm như vậy vẫn giữ được một nét trẻ trung đáng ghen tỵ.

Khi một người tu đạo vượt qua ngưỡng cửa Tứ Phẩm tức là Nguyên Anh có thể tái sinh trở về diện mạo như thời mới vừa tấn cấp. Về lý thuyết chính là như vậy, nhưng không phải ai cũng đủ can đảm đập đi xây lại. Nhiều khi gặp bất trắc, không may không qua khỏi, xem như chân chính tự vẫn.

Nhị trưởng lão thở dài “Không nghĩ tới lần thứ hai gặp Đàm Nguyệt Thần Quân, tiền bối vẫn giữ được nét trẻ đẹp như vậy. Việc này thật sự vãn bối rất ngưỡng mộ…”

Câu nói này vô cùng mát dạ khiến Đàm Thu Nguyệt thoáng mỉm cười rồi nhìn sang tên tiểu tử Phương Triết. Nội tâm nàng có phần đắc ý “Ngươi xem người khác nhìn ta bằng con mắt hâm mộ. Ai như tiểu tử ngươi không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc…”

Phương Triết khẽ tằng hắng một cái cho qua chuyện. Ý hắn muốn nhắc nhở “Phải giữ phong thái trưởng bối!”

Nhị trưởng lão thấy vậy liền đứng ra nói “Nếu vậy lần ghé Đạo Viện này hãy để vãn bối đứng ra tiếp đón được không?”

Đàm Thu Nguyệt liếc nhìn Phương Triết rồi gật đầu, sau đó theo nhị trưởng lão đi vào bên trong Nội Sơn.

Đạo Viện dù yếu kém về thực lực, nhưng nói về quan cảnh xung quanh thì không chê vào đâu được. Có thể nói đâu đâu cũng đều là sơn thanh thủy tú, cảnh sắc đẹp tạo nên tâm tình cực kỳ thoải mái.

Phương Triết ở phía sau dõi theo Đàm Thu Nguyệt. Hắn thở dài “Thật sự trên đời này có một trưởng bối nào như nàng ta không?”



Chiều đến, trên đỉnh Nghê Thanh Sơn nơi trước kia Kiếm Hư Chân Quân sinh sống, lúc này đã được nhị trưởng lão bố trí thành Ngộ Đạo Quan.

Ngộ Đạo Quan được bố trí trên đỉnh Nghê Thanh Sơn, tại một vị trí đất trống trải. Sự bố trí này không hề ảnh hưởng đến không gian sống trước kia của thái thượng trưởng lão Kiếm Hư Chân Quân. Đây có thể được xem là một sự tôn trọng đối với một bậc trưởng bối của Đạo Viện.

Ngoài hai bức tượng Thủy Nguyệt Tiên Tử và tông chủ Long Kiếm Phi ra, nhị trưởng lão còn bố trí thêm hai mươi khối thạch bích có chiều cao hai trượng.

Hai mươi khối thạch bích này cũng được tìm thấy ở một vài địa phương trong Đạo Viện. Việc bố trí này khiến khung cảnh Ngộ Đạo Quan có phần thần bí khiến ai đến cũng sinh lòng tò mò.

Lúc này, Đàm Thu Nguyệt cưỡi bảo luân từ trên không đáp xuống.

Nàng lần đầu tiên đến Đạo Viện cho nên nàng vô cùng tò mò với những địa danh như Đôn Hoàng, Khô Lâu Sơn, Cấm Vực và Thủy Trúc Lâm. Từng nơi nàng đi qua đều không ngừng suýt xoa tán thưởng.

Ở một nơi vốn trước giờ nàng chưa từng quan tâm tới lại có nhiều mỹ cảnh đáng để chiêm ngưỡng cũng như là khám phá điều mới mẻ.

So với Vô Thượng Tông là một nơi cường thịnh xa hoa, nhưng nói về phong cảnh nguyên thủy, Đạo Viện có hơn chứ không kém.

Nàng đáp xuống Ngộ Đạo Quan, lần đầu tiên nhìn thấy chân dung bức tượng Long Kiếm Phi. Cảm giác áp bức lập tức chèn ép khiến nàng nhất thời phải chùn bước chân lại.

Phương Triết nhận ra sự khác thường liền dò hỏi “Đàm tỷ sao thế?”

Đàm Thu Nguyệt lấy lại tinh thần, nàng nhìn về phía bức tượng rồi nói “Đối với một người có tu vi cao sẽ chịu ảnh hưởng cực kỳ lớn từ bức tượng. Bức tượng này quả nhiên là không tầm thường…”

Ánh mắt nàng lại hướng sang bức tượng nữ nhân bên cạnh. Chân dung nữ nhân tuyệt sắc với tà áo như thể đong đưa trong gió. Cảm giác như thể nàng đang nhìn ngắm một vị tiên tử bằng xương bằng thịt.

Nàng không nhẫn nhịn được liền nói “Đây là Thủy Nguyệt Tiên Tử sao?”

Phương Triết gật đầu trả lời “Đúng vậy, là Thủy Nguyệt Tiên Tử. Bên cạnh là tiền bối Long Kiếm Phi người khai sáng ra Thiên Đạo Thần Tông…”

Đàm Thu Nguyệt ngỡ ngàng “Thiên Đạo Thần Tông?”

Phương Triết gật đầu xác nhận, hắn nói “Là Thiên Đạo Thần Tông, chính là khởi nguồn của Đạo Viện…”

Đàm Thu Nguyệt không giấu được sự kinh ngạc. Một cái tên cực kỳ bá đạo chính là khởi nguồn của Đạo Viện. Nói như vậy nội tình Đạo Viện đúng là không thể khinh thường.

Đàm Thu Nguyệt nhìn sang Phương Triết, sắc mặt có phần ngưng trọng.

Sau một lúc liền nở một nụ cười dụ hoặc.

Nàng tiến lại gần ôm cánh tay hắn nài nỉ “Tỷ tỷ ta có thể … ngộ đạo nơi này được không?”

Phương Triết “a” lên một tiếng rồi lùi về sau một bước.

Hắn trấn định lại nói “Nam nữ… cần phải có một khoảng cách…”

Đàm Thu Nguyệt vẫn không chịu buông tha, nàng tiếp tục nài nỉ “Cho tỷ tỷ ngộ đạo một thời gian… tỷ tỷ sẽ…”

Phương Triết thắc mắc “Sẽ…?”

Đàm Thu Nguyệt lưỡng lự một lúc mới nói “Sẽ truyền thụ thủ đoạn dịch chuyển cho Phương đệ… Phương đệ thấy sao?”

Nội tâm Phương Triết nhất thời nhảy dựng, cảm giác như thể vô tình nhặt được bảo vật.

Hắn điềm tĩnh xác nhận “Đàm tỷ… không gạt tiểu đệ chứ?”

Đàm Thu Nguyệt gật đầu, rồi lại lắc đầu nói “Không, chắc chắn không gạt!”

Nội tâm Phương Triết lúc này mới cân nhắc “Nàng ta là đại trưởng lão của Vô Thượng Tông, dù sao cũng là một trưởng bối lại có thủ đoạn nghịch thiên, tu vi khó dò. Cho nàng ta một ân tình xem như cũng có lợi ích. Hơn nữa còn học được một bộ tuyệt kỹ dịch chuyển không gian… cảm giác đúng là chỉ có hời chứ không lỗ…”

Hắn gật đầu nói “Nếu vậy Đàm tỷ cứ an tâm ở đây ngộ đạo, tiểu đệ sẽ nhờ nhị trưởng lão phong tỏa nơi này một thời gian…”

Đàm Thu Nguyệt nghe vậy liền nở một nụ cười đắc ý “Giao dịch thành công!”