Hai ngày sau, tại phòng nghị sự Mộc gia, Thăng Long Thành.
Tin tức Ngọa Môn thất bại trước người Bạch gia truyền đến tai Mộc Trường Sinh, nét mặt lão lúc này vô cùng khó coi.
Xung quanh lão, bốn tên chấp sự cũng không dám nói chuyện. Không khí hầu như tĩnh lặng đến đáng sợ.
Mộc Trường Sinh đặt phi cáp truyền thư xuống bàn, hướng Mộc Nham nói “Phía Âm Sát thế nào, lần này không thấy bọn chúng ra tay yểm trợ!”
Mộc Nham vội trả lời “Ngọa Môn không cần yểm trợ, nên Âm Sát không tiện ra tay, còn Hắc Độc Y Nhân không động tĩnh. Bọn họ có kế hoạch riêng, cũng không tiện ra mặt”
Mộc Văn Nhân là người trực tiếp làm việc với Âm Sát, lúc này hắn nói “Phía Âm Sát truyền đến tin tức, bọn họ sẽ không nhúng tay vào việc giang hồ nữa. Cũng từ chối nhận nhiệm vụ ám sát”
Mộc Trường Sinh nghe vậy, liền nói “Nói như vậy, Âm Sát chính thức rút lui!”
Mộc Văn Nhân gật đầu xác nhận, chân mày Mộc Trường Sinh nhíu lại. Lão không nghĩ tới, chỉ vì một việc thất bại ở mỏ thiết, mà Âm Sát từ bỏ tổ chức.
Lão ngẫm nghĩ “Cũng đúng, ngay cả Ngọa Môn còn thất bại, Âm Sát xuất hiện cũng chỉ làm trò cười!”
Mộc Trường Sinh lúc này trong lòng vô cùng phức tạp. Việc ở mỏ thiết, đáng lý ra đã thành công tốt đẹp. Đột nhiên xuất hiện một tên tiểu tử họ Phương, làm xáo trộn toàn bộ kế hoạch.
Chấp sự Mộc Nham nói tiếp “Phía Kim gia, nội ứng Kim Hối đã bị trục xuất khỏi gia tộc, trở thành một người bình thường. Hắn hiện tại không khác gì một tên ăn mày…”
Mộc Trường Sinh lãnh đạm “Tên vô dụng đó chẳng có ý nghĩa gì, coi như ít đi một con tôm tép”
Lão chợt nghĩ đến Tống gia. Mộc Nham bên dưới nhìn nét mặt, hắn đoán được ý nghĩ của Mộc gia chủ, liền nói “Phía Tống gia không có tin tức gì, thuộc hạ cho rằng bọn họ cũng đang nơm nớp lo sợ!”
Mộc Trường Sinh lúc này tâm trạng vô cùng mệt mỏi. Lão không còn cách nào khác, đành tạm thời từ bỏ ý định. Lão đứng dậy, rời khỏi phòng nghị sự, lão quăng lại một câu “Tạm thời án binh bất động”
….
Về phần Phương Triết, sau khi hắn về kinh thành. Nơi đầu tiên hắn nghĩ đến chính là thư viện của Thái Học Viện.
Đây chính là nơi lưu trữ văn thư, võ học trong thiên hạ. Được ví như một bảo điển các. Người vào đó nghiên cứu học hỏi, điều đạt được không ít chỗ tốt.
Phương Triết đến thư viện, mục tiêu chủ yếu là tìm tất cả văn thư liên quan đến Đạo Viện. Đây chính là thứ hắn không sao ngủ được trong hai ngày qua. Hắn muốn tìm hiểu về Đạo Viện, tìm thông tin về nơi ở của Khúc Tiểu Bạch. Bởi vì ấn tượng về nàng đến giờ vẫn chưa mờ nhạt.
Phương Triết dành một ngày trời tìm kiếm các loại văn thư về địa lý, thiên văn, kỳ quan thiên hạ đồ, hay những bản ghi chép của các nhân vật thường du sơn ngoạn thủy lưu lại, vẫn không có thông tin nào ghi chép lại.
Hắn chán nản rời khỏi thư viện, bắt gặp Bạch Nhiên Nhiên đang chờ bên ngoài. Hắn tiến lại gần chào hỏi “Bạch tỷ đợi tiểu đệ sao?”
Bạch Nhiên Nhiên tiến lại gần, cử chỉ nhõng nhẽo nói “Từ lúc tỷ đến kinh thành đến giờ, tiểu đệ luôn lơ là tỷ đây. Muốn phạt như thế nào?”
Phương Triết “a” lên một tiếng, hắn vẫn chưa quen với hành động thân mật này. Hắn cố sức đẩy Bạch Nhiên Nhiên ra, nhưng càng đẩy, nàng càng gắn chặt hơn. Hắn đành đầu hàng, chấp nhận để tiểu tỷ tỷ Bạch Nhiên Nhiên cợt nhã hắn.
Bạch Nhiên Nhiên cười híp đôi mắt, khi thấy Phương Triết đã ngừng chống cự. Lúc này nàng ra vẻ cầu cứu nói “Ngày mai, có một tên Hàn Thiếu Bảo tìm ta, có gì tiểu đệ đứng ra nói ta là hôn thê của tiểu đệ nha”
Phương Triết nghe nàng nói “hôn thê”, hắn đứng hình không nói được lời nào. Phương Triết lắc đầu lia lịa “Chuyện này không được, tiểu đệ còn quá trẻ!”
Bạch Nhiên Nhiên vỗ trán hắn một cái, nói “Vậy là tiểu đệ có ý với tỷ đúng không?”
Phương Triết lại lắc đầu liên tục, trả lời dứt khoát “Không phải, chỉ là chuyện giả làm hôn phu của tỷ, đệ không làm được!”
Hắn nói tiếp “Hơn nữa học trò và lão sư không có khả năng”
Bạch Nhiên Nhiên nét mặt vô tội nói “Tỷ chỉ làm lão sư thời vụ thôi, lúc nào đi cũng được, nên đệ cứ yên tâm!”
Phương Triết nghe nàng biện đủ mọi lý do, cuối cùng hắn hơi do dự. Bạch Nhiên Nhiên che miệng cười nói “Vậy là tiểu đệ đồng ý giúp tỷ rồi đó nha, mai gặp!”
Bạch Nhiên Nhiên không dám ở lại lâu, sợ hắn đổi ý. Phương Triết ngăn nàng lại hỏi “Đệ phải làm gì?”
Bạch Nhiên Nhiên thở ra, nàng tưởng Phương Triết đổi ý. Nàng nói “Đơn giản, chỉ cần đệ gật đầu là được, không cần nói gì cả!”
Bạch Nhiên Nhiên nháy mắt, bảo hắn an tâm. Hắn mới để nàng đi, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác không ổn. Nhưng đáng tiếc Bạch Nhiên Nhiên đã biến mất.
Phương Triết lắc đầu, hắn mỉm cười tự nhủ “Lần này bị nàng hố rồi!”
…
Hôm sau chính là ngày thứ hai Phương Triết đi học ở Thái Học Viện.
Hắn vừa đến cổng Thái Học Viện, đã bắt gặp Kim Mộc Thông đang chờ ở đấy với Lâm Mộ Tuyết, nhìn dáng vẻ hai người bọn họ, quan hệ có vẻ đã thân thiết một chút.
Kim Mộc Thông tiến lại gần, đưa cho Phương Triết một khay đựng bánh, hắn nói “Nghe nói Phương đại ca thích bánh hoa quế. Đây là Lâm tiểu thư tự mình làm, nhờ ta đưa đại ca!”
Phương Triết ngẩn người, lại có chuyện mượn tay tặng quà. Nàng đứng kế bên, sao không trực tiếp, phải thông qua tiểu bàn tử. Hắn mỉm cười tiếp nhận, hướng Lâm Mộ Tuyết nói “Đa tạ Lâm tiểu thư, thứ này ta rất thích!”
Nét mặt Lâm Mộ Tuyết có một tia mỉm cười, không rõ ràng, nhưng Phương Triết vẫn nhận ra được. Hắn suy đoán, có thể nàng vì mối quan hệ với Kim Mộc Thông, nên sợ ảnh hưởng đến tâm trạng Kim Mộc Thông. Phương Triết hiểu được như vậy, hắn chỉ gật đầu tán thưởng. Xem ra đây là một tiểu cô nương không tệ.
Phương Triết cùng Kim Mộc Thông sau đó chia ra hai hướng, bọn người Kim Mộc Thông thì về khu vực võ sinh, hắn chọn con đường thư sinh nên ở một khu vực khác.
Lúc này Bạch Nhiên Nhiên mặc một chiếc đầm dài màu hồng xuất hiện, dáng vẻ vô cùng dụ hoặc. Nàng ngoắc lấy Phương Triết, Phương Triết giả vờ lơ đãng không phát hiện nàng. Thế là nàng phải chạy đến gần Phương Triết, ôm lấy cánh tay hắn. Theo quán tính Phương Triết muốn đẩy nàng ra, nhưng lại nghĩ đến tình huống đụng chạm như hôm trước, hắn đành cam chịu. Khuôn mặt hắn càng lúc càng nóng lên.
Hầu như các học sinh xung quanh đều nhìn Phương Triết với vẻ mặt ái mộ. Hắn không biết Bạch Nhiên Nhiên có sức hút cỡ nào, nàng chỉ cần xuất hiện, xung quanh toàn bộ ánh mắt đều đòn vào nàng. Phương Triết đi theo, nên cũng bị soi mói từng chi tiết, tính ra, tiểu thư sinh đó cũng khá tuấn mỹ.
Y phục Phương Triết là thư sinh, nên toàn thân trắng buốc như vị tài tử. Danh tiếng hắn ở Thái Học Viện cũng đã nổi lên từ ngày đầu khảo thí. Nên cũng có nhiều vị tiểu mỹ nhân để ý và âm thầm ái mộ. Chỉ là hắn ít khi xuất hiện, nên các tiểu mỹ nhân chưa có dịp động thủ mà thôi.
Phương Triết cùng Bạch Nhiên Nhiên kề vai đi được một đoạn, thì lúc này xuất hiện một nhóm người, bọn họ có tổng cộng mười người.
Bạch Nhiên Nhiên kề tai nói nhỏ “Tên công tử đẹp trai chính giữa chính là Hàn Thiếu Bảo, còn lại là hộ vệ của hắn”
Phương Triết gật đầu, chợt kéo nàng sát vào người mình hơn. Bạch Nhiên Nhiên bất ngờ, nhưng cũng chiều theo, khuôn mặt nàng thoáng hiện nét hồng hào.
Phương Triết không để ý xung quanh, hắn cứ lặng lẽ bước qua nhóm người đó. Hắn vừa đi ngang tên Hàn Thiếu Bảo. Hàn Thiếu Bảo tay cầm quạt ngăn lại, nói “Ngươi là ai?”
Tên Hàn Thiếu Bảo này, đã điều tra qua Phương Triết, nhưng chẳng qua hắn tỏ ra cao ngạo không muốn biết đến danh tính Phương Triết để thể hiện uy phong của mình mà thôi.
Phương Triết thờ ơ bước qua. Hắn để lại một câu “Nếu đã không quen, không cần giới thiệu!”
Hàn Thiếu Bảo nhìn thái độ thờ ở của Phương Triết, hắn động tâm. Hắn chính là đại công tử của Hàn phủ, phụ thân hắn là Hàn Hách tể tướng đương nhiệm của Thanh Lương Quốc. Khi Bạch Nhiên Nhiên còn nhỏ, hai nhà Bạch gia và Hàn phủ có ước định chung thân cho nàng và Hàn Thiếu Bảo, chỉ là khi trưởng thành Bạch Nhiên Nhiên từ chối, không tiếp nhận hôn sự. Nên nàng thường xuyên ra bên ngoài chấp hành nhiệm vụ gia tộc. Nên mối hôn sự kéo dài hơn năm năm vẫn chưa có kết quả.
Về phần Hàn phủ, dù Bạch Nhiên Nhiên không đồng ý, bọn họ vẫn không bỏ cuộc. Bằng chứng là Bạch Nhiên Nhiên chấp hành nhiệm vụ ở đâu, Hàn Thiếu Bảo đều chạy sát theo sau, để tạo ấn tượng với nàng. Đáng tiếc, Bạch Nhiên Nhiên trước giờ chưa từng dao động. Nếu có động tâm, chắc hẳn, nàng đã động tâm với “tiểu bạch kiểm” bên cạnh.
Hàn Thiếu Bảo nhìn Phương Triết thờ ở đi qua, hắn không nhịn được âm lãnh nói “Ngươi nên dừng lại!”