Nhạc Thiên Vũ ngồi ở thư phòng đọc sách nhưng lòng tràn ngập hình bóng Tiêu Lăng, thư quyển mở ra , một chữ cũng xem không được. Tính từng ngày, hẳn là Lăng nhi vài hôm nữa sẽ trở về, thế mà đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, Nhạc Thiên Vũ càng nghĩ càng lo âu.
“Vương gia, lão phu nhân muốn gặp ngài có chuyện cần bàn.” Tiếng Thu Bình ở ngoài cửa báo lại.
“Được , ta sẽ tới”
Nhạc Thiên Vũ gấp sách lại, đi tới gian trước, đã thấy mẫu thân cùng thê tử đã ở đấy chờ hắn.
“Hai người cần gặp ta có việc gì, ta còn có chuyện cần giải quyết !”
“Ngươi đang bận chuyện gì ?”, Nhạc lão phu nhân từ tốn nói, “Hôm nay Bạch Vân tự đồn rằng có Phật tổ hiện thân, ta muốn cùng Vãn Thanh đi lễ, cầu cho các ngươi sớm sanh nhi tử, ngươi nếu không có việc gì gấp thì cùng đi với chúng ta đi.”
“Ta. . . . . .”, Nhạc Thiên Vũ nói, ” Mẫu thân a, bái phật là chuyện nữ nhân thường làm, ta là một đại nam nhân tới đó biết làm gì . Người muốn có cháu bế sao ? Đi, Vãn Thanh, chúng ta quay về phòng ngủ nào “
Hắn nắm tay Liêu Vãn Thanh , tiếp lời :
“Coi như chuyện bái phật ta cũng góp chút sức a.”
“Thiên Vũ. . . . . .”, Liêu Vãn Thanh xấu hổ dứt khỏi tay hắn, “Nương, người xem hắn đi, một chút đứng đắn cũng chẳng có.”
“A di đà phật, đừng nói bậy !”, lão phu nhân tức giận nói : “Quên đi, quên đi, ngươi ăn nói không kiêng dè, đi lễ trái lại có khi còn gây thêm họa, mạo phạm đến đức Phật tổ. Ngươi thật là , thôi ở nhà cho rồi ! Bất quá ta đã phân phó hạ nhân, nhân dịp hôm nay thời tiết tốt quét tước phòng ốc, sân vườn, ngươi giúp ta kiểm tra vậy.”
“Được, người cùng Vãn Thanh cũng nên đi đi, đi sớm về sớm.”
Nhìn mẫu thân cùng thê tử lên kiệu rời phủ, Nhạc Thiên Vũ lại tới thư phòng, chân gác trên bàn nhắm mắt dưỡng thần.
*********
Mặt trời lên cao, Nhạc Thiên Vũ càng lúc càng buồn ngủ .
“Vương gia, Tiêu Lăng đã trở lại.” Hạ nhân ngoài cửa chợt thông báo .
“Ân. . . . . . Cái gì ? Lăng nhi đã trở lại ?”
Nhạc Thiên Vũ tinh thần lập tức tỉnh táo, ‘phịch’ một tiếng hạ chân xuống đất, thiếu chút nữa hất đổ chiếc bàn, vội phân phó :
” Nhanh lên, mau mau kêu hắn đến thư phòng cho ta.”
“Vương gia !”
Tiêu Lăng bước vào thư phòng, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đã có một tầng nước mông lung. Từ khi y đi theo Nhạc Thiên Vũ , cả hai chưa từng xa cách lâu như vậy. Gặp lại sau thời gian li biệt, Tiêu Lăng trong lòng vừa đau xót vừa ngọt ngào. Nhạc Thiên Vũ sao lại không có cảm giác như vậy, hắn để hạ nhân lui xuống, ngây ngốc nhìn ngắm Tiêu Lăng. Một lúc lâu sau, đột nhiên bước tới, ôm lấy Tiêu Lăng, hôn lên môi y, hắn hôn từ môi xuống đến cổ Tiêu Lăng, nhẹ giọng run run nói :
“Lăng nhi, ngươi cuối cùng đã trở lại, ca ca không yên lòng muốn chết.”
“Ca ca !”
Tiêu Lăng ôm hắn, nước mắt dường như sắp trào ra, nhưng y không quen rơi lệ, liền cố nén , thân mình run nhè nhẹ.
Nhạc Thiên Vũ ôm lấy Tiêu Lăng , đặt lên bàn, vội vã cởi đai lưng của y.
“Ca ca. . . . . . Ca ca. . . . . . Không được”, Tiêu Lăng ngăn tay hắn lại, “Bên ngoài có rất nhiều người, bọn họ đang quét tước sân viện, chúng ta đến quân doanh đi.”
Nhạc Thiên Vũ dừng lại, ngẫm nghĩ rồi nói :
“Không cần, ta mang ngươi tới một chỗ, nơi đó không ai để ý.
“”Chỗ nào vậy?”
“Noãn Các”.
“Noãn Các ?”, Tiêu Lăng bối rối, “Đó không phải nơi ca ca giành để tiếp đón hoàng thất sao?”
Noãn Các là hành cung mà Nhạc Thiên Vũ thành lập để đón tiếp Hoàng Thượng. Năm kia Hoàng Thượng đã đến một lần, ngụ ở đấy, sau đó chưa tới thêm lần nào nữa, Nhạc Thiên Vũ cũng không cho người khác vào trong. Đó là nơi cảnh sắc tuyệt đẹp, Nhạc Thiên Vũ đôi lúc đến nghỉ lại, tĩnh dưỡng tinh thần.
“Hoàng Thượng không đến, cũng không ai tới đó cả. Đi, ta mang ngươi đi.”
“Được.”Tiêu Lăng cười, nhảy xuống khỏi bàn, theo Nhạc Thiên Vũ rời phủ đến Noãn Các.
*********
Nhạc lão phu nhân cùng Liêu Vãn Thanh cầu nguyện trước tượng Phật, rồi tới hậu đường nghỉ tạm, dùng chút cơm chay. Liêu Vãn Thanh lên tiếng :
“Nương, chúng ta trở về đi.”
“Trở về sớm như vậy làm gì? Vất vả lắm mới tới đây “, Nhạc lão phu nhân nói, ” phong cảnh bao quanh Bạch Vân tự đẹp như vậy, chúng ta đi thêm chút nữa đi.”
“Vâng”, Liêu Vãn Thanh lại đáp ,” con kỳ thật cũng muốn đi thêm một chút , sợ nương mệt mỏi, mới nói đi về. Nương nếu hưng trí, thật sự là không gì tốt bằng. Chỉ là Bạch Vân tự nhiều người nên phức tạp, dù có thủ vệ bảo hộ nhưng con vẫn thấy không ổn, không bằng. . . . . .”
Nhạc lão phu nhân thấy con dâu hờn dỗi, cười hỏi :
“Vãn Thanh, ngươi rốt cuộc muốn đi chỗ nào a. “
“”Con muốn đi. . . . . . Noãn Các”, Liêu Vãn Thanh nói, “Con nghe người ta nói, cảnh trí Noãn Các rất đẹp , xây nên để tiếp đón Hoàng Thượng , nay Hoàng Thượng không đến, cũng thành biệt uyển của vương phủ ta. Mấy tháng trước trời lãnh, chúng ta cũng chẳng tới xem qua, hiện nay khí trời đã ấm lên , muôn hoa khoe sắc, cây cối sống dậy, chúng ta tới đó ngắm cảnh, được không nương?”
“Đề nghị này rất hay “, Nhạc phu nhân cười nói, “Biệt uyển tại gia, lại yên tĩnh, nghỉ ngơi ở đó cũng tốt. Được, chúng ta đến đó xem.”
Hai người rời khỏi Bạch Vân tự, lên kiệu, đi tới Noãn Các.
*********
Noãn Các bên ngoài có quân binh canh gác. Bọn họ thấy Nhạc lão phu nhân cùng Liêu Vãn Thanh, đều ngạc nhiên : Vương gia vừa mang theo Tiêu Lăng đến, giờ lại thêm lão phu nhân cùng phu nhân tới nữa sao ? Vương gia đã dặn dò rằng ngài có chuyện quan trọng cần thương lượng cùng Tiêu Lăng, không được để kẻ khác quấy rầy, liệu có cần ngăn lão phu nhân cùng phu nhân lại không, biết đâu bọn họ đến để tham gia bàn chuyện cũng nên.
” Thưa lão phu nhân, phu nhân”, thủ vệ phụ trách Thành Phi tiến lên thi lễ, “Vương gia cùng Tiêu tướng quân đang ở trong mật đàm, lệnh không được để ai đi vào, không biết. . . .”
“Lăng nhi đã trở lại rồi sao ?”Liêu Vãn Thanh sẵng giọng, “Nương, ngươi xem đấy, chúng ta muốn Vương gia cùng đi liền bị hắn thoái thác, hóa ra là chờ tin của Lăng nhi , thế nên vừa nghe Lăng nhi trở về , hắn liền cao hứng chạy đi gặp.”
“Nam nhân mà, chính sự đối với hắn đương nhiên quan trọng hơn.” Nhạc lão phu nhân vỗ về mu bàn tay Liêu Vãn Thanh, hỏi Thành Phi : “Tiêu Lăng về khi nào vậy ?”
“Điều này thuộc hạ không biết, dù sao dáng vẻ Vương gia mang theo Tiêu Lăng đi vào, hình như là có việc gấp.”, Thành Phi nói tiếp : “Có cần thuộc hạ đi vào thông báo một tiếng hay không ?”
“Không cần, đâu có gì phải thông báo , bọn họ bàn việc của bọn họ , chúng ta đi dạo là chuyện của chúng ta , không ai ảnh hưởng đến ai cả. Noãn Các rộng lớn thế này, còn sợ chúng ta nghe được gì sao ?”
Nhạc lão phu nhân nói xong, được Liêu Vãn Thanh đỡ tay tiến vào Noãn Các. Thành Phi muốn đi thông báo, nhưng nghĩ lại lão phu nhân nói cũng có lý, biết đâu Vương gia đang bàn chuyện kiêng kị, không vào báo lại có lẽ tốt hơn.
*********
Nhạc Thiên Vũ kéo Tiêu Lăng đến hoa viên trong đình, ôm y đặt lên ghế dài, rồi áp trên người y:
“Lăng nhi, nói xem, ngươi có vi phạm lời ca ca dặn hay không vậy ?”
“Ta. . . . . . Không có. . . . . . “ . Tiêu Lăng tất nhiên là không dám thú thật, nhưng ánh mắt y sao có thể giấu được Nhạc Thiên Vũ .
“Ngươi dám gạt ta” , Nhạc Thiên Vũ đánh vào mông Tiêu Lăng , ” May mà cuối cùng ngươi là đã trở lại ! Thấy ngươi trở về, ca ca mừng biết bao.”
“Ca ca, Lăng nhi rất nhớ ngươi.”, Tiêu Lăng hai tay choàng quanh cổ Nhạc Thiên Vũ , hôn lên môi hắn, muốn đem cái lưỡi non mềm đưa vào trong miệng Nhạc Thiên Vũ .
Nhạc Thiên Vũ hướng lại gần, tránh đi nụ hôn của y, tay nhanh chóng cởi thắt lưng của Tiêu Lăng.
“Ca ca”, Tiêu Lăng có chút ngượng ngùng, “Chúng ta vào trong phòng được không ?”
“Nơi này làm gì có ai”, Nhạc Thiên Vũ không thèm quan tâm, “Ta muốn ngắm ngươi dưới ánh mặt trời a. “
Tiêu Lăng biết không lay chuyển được hắn, đành để mặc hắn lột sạch quần áo, toàn bộ cơ thể xích lõa đều phơi bày dưới ánh mặt trời. Tiêu Lăng nằm ngửa mặt trên ghế, hai điểm hồng anh trước ngực vô cùng ngon mắt. Nhạc Thiên Vũ cắn mút trước ngực y rồi lướt dần xuống dưới, dừng lại giữa hai đùi Tiêu Lăng. Khi đầu lưỡi Nhạc Thiên Vũ vừa chạm tới bộ vị cương cứng của y , Tiêu Lăng liền phát ra một tiếng rên rỉ : “Ân”, không ý thức mà cong người lên. Nhạc Thiên Vũ chậm rãi chuyển động đầu lưỡi, lúc mạnh lúc nhẹ ma sát điểm mẫn cảm của Tiêu Lăng.Tiêu Lăng chưa bao giờ gặp kích thích quá mức như vậy, nhịn không được kêu lên :
“Ca ca. . . . . . Ca ca. . . . . . Lăng nhi chịu không nổi. . . . . .”
Nhạc Thiên Vũ dùng răng cắn nhẹ.
“A”, Tiêu Lăng bị đau, an tĩnh hơn một chút..
Nhạc Thiên Vũ lại đùa với y, lặp đi lặp lại. Tiêu Lăng khó chịu bật khóc cầu xin:
“Ca ca. . . . . . Ca ca. . . . . . Tha cho Lăng nhi đi mà.”
“Chịu đựng nào, không được phép bắn ra “, Nhạc Thiên Vũ cười, “Hôm nay ca ca hảo hảo phạt ngươi vì không nghe lời ta dặn.”
“Ân”, Tiêu Lăng ngồi dậy quỳ xuống. Nhạc Thiên Vũ không nhanh không chậm dùng dịch thể của Tiêu Lăng chà sát xxx của mình.
“Ca ca, mau lên một chút, cầu ngươi mà.”Tiêu Lăng nài nỉ hắn.
Nhạc Thiên Vũ đứng lên, giữ lấy eo Tiêu Lăng , bắt đầu luật động về phía trước . . . . .
*********
Nhạc lão phu nhân đi dạo một lúc, chợt cảm thấy khát nước, nhìn xung quanh chẳng có lấy một kẻ hầu, bất giác có chút kỳ quái.
“Nương, người khát nước rồi sao ?”, Liêu Vãn Thanh đoán ra Nhạc lão phu nhân muốn uống nước, “Nương, người ngồi đây nghỉ ngơi một chút, con đi tìm hạ nhân mang nước đến.”
“Được, vậy con đi đi, ta chờ ở đây.”
Liêu Vãn Thanh đi tìm nước, Nhạc lão phu nhân một mình ngồi lại phơi nắng, ánh mặt trời ấm áp dào dạt , gió mát ôn hòa khiến tâm tình tốt lên nhiều, lại ngắm nhìn khóm hoa, lộ ra nét mặt tươi cười. Xung quanh vốn là tĩnh lặng, bỗng có tiếng rên rỉ của nam nhân từ bụi hoa bên kia truyền đến:
“Ca ca. . . . . . Ca ca. . . . . . Nhanh lên. . . . . . Nhanh lên. . . . . . Lăng nhi không chịu được. . . . .”
Nhạc lão phu nhân cảm thấy kinh hãi, trái phải vốn chẳng có ai, liền đi về phía trước vài chục bước, hé bụi hoa ra, mơ hồ nhìn thấy một nam tử xích lõa quỳ bám vào ghế dài phía trước , mông dâng cao, đang ngân nga rên rỉ. Phía sau y là một nam nhân quần áo xộc xệch, trước sau tiến nhập. Nhạc lão phu nhân đỏ mặt, tim đập dồn dập, vội vàng bỏ tay khỏi bụi hoa.
Nghe được âm thanh khàn khàn ấy, Nhạc lão phu nhân càng giật mình, lại đẩy bụi hoa ra. Nam tử đang quỳ hơi quay mặt lại, đôi mắt khép hờ, khuôn mặt nam tử thanh tú hiếm có tràn ngập phiếm hồng .
“Ca ca, van cầu ngươi, tha cho Lăng nhi đi mà.”
Nàng liếc mắt đã nhận ra, y chính là Tiêu Lăng, thị vệ bên cạnh nhi tử của mình, mà nam nhân trên người y. . . . . .Nhạc lão phu nhân hết thảy không muốn nhận ra hắn. Kẻ kia đúng là Nhạc Thiên Vũ , nhi tử của mình.
“Thiên Vũ !!! “, Nhạc lão phu nhân quát một tiếng, trước mắt tối sầm, lập tức ngất xỉu trên mặt đất.
“Nương, người làm sao vậy ? Nương !”
Liêu Vãn Thanh mang theo hạ nhân lấy nước đi đến vừa vặn nhìn thấy bà ngất xuống, lớn tiếng hô, chạy nhanh tới. Qua khe hở của bụi hoa , nàng tựa hồ nhìn thấy một người xích lõa đang vội vàng mặc quần áo, một người khác thì chạy tới đây.
“Các ngươi mau lui xuống !”, Liêu Vãn Thanh quay đầu, đuổi hạ nhân đi hết.
“Nương. . . . . .”, Nhạc Thiên Vũ đã chạy tới, xuyên qua bụi hoa, ôm lấy mẫu thân, “Nương, người làm sao vậy. . . . . . Nương. . . . . . Người mau tỉnh lại. . . . . .”
“Thiên Vũ, người đang làm cái gì thế?”,Liêu Vãn Thanh nhìn y phục trên người Nhạc Thiên Vũ, thanh âm khẽ run, “Nàng kia là ai?”
“Chuyện không phải vậy đâu. . . . . . Vãn Thanh. . . . . . Ngươi hãy nghe ta nói. . . . . . “
Hắn đang ôm Nhạc lão phu nhân nên không thể ngăn nàng lại. Liêu Vãn Thanh đẩy bụi hoa ra, thấy rõ người vừa mới mặc quần áo, đang kinh hách, sợ run đứng tại chỗ, không phải ai khác, mà là Tiêu Lăng ! Nàng vô cùng choáng váng , cũng ngất lịm xuống đất.