Hơn mười ngày trôi qua, Nhạc Thiên Vũ vì e ngại vết thương của Tiêu Lăng nên cố gắng không động chạm y.
Thời tiết đã sang thu, lá phong liền rời bỏ màu xanh tinh tế, cây cối ít nhiều khô đi. Nhạc Thiên Vũ liền lôi kéo Tiêu Lăng , không làm lúc này còn chờ tới khi nào ? (*)
Trời cao mây trôi lãng đãng.
Sau khi hai người thân mật, Tiêu Lăng lấy khăn che lại thân thể, nói cùng Nhạc Thiên Vũ : “Ca ca, chúng ta không thể mãi ở đây, người khác đàm luận cái gì không quan trọng, nhưng còn lão phu nhân và phu nhân, ngươi xem. . .”
“Đó là chuyện của ta”, Nhạc Thiên Vũ nhíu nhíu mày, “Ngươi đừng đề cập đến chuyện cũ rích này, có ta ở bên cạnh lại thấy không thoải mái sao ?”
Tiêu Lăng ngậm miệng, xuống giường đi đến bên bàn, châm trà uống nước.
“Ca ca, ngươi khát nước không ? Lăng nhi mang trà cho ngươi !”
“Khát “, Nhạc Thiên Vũ đưa tay tiếp nhận trà Tiêu Lăng đem tới, uống xong, quăng luôn chén trên đất, cười với Tiêu Lăng : “Lên giường nào, làm một lần nữa, ta còn chưa tận hứng.”
“Nữa sao ?”, Tiêu Lăng cười kéo mảnh khăn che thân xuống, sải bước đến giường, quỳ sát bên người Nhạc Thiên Vũ.
“Ta phải chơi đùa với ngươi, chơi đến khi ta tận hứng mới thôi !”
Nhạc Thiên Vũ cười xấu xa , bên cạnh xuất ra một ít dầu cao bôi trơn, đổ trên bàn hai tay, một tay cầm lấy bộ vị phía trước Tiêu Lăng, tay kia sáp nhập hai ngón vào thân thể y, “A, a. . .Ách. . .”, theo nhịp tiến tiến xuất xuất của ngón tay phía sau, thanh âm rên rỉ của Tiêu Lăng khó nhịn liền phát ra.
“Kêu to một chút, ca ca muốn nghe ngươi kêu, ngươi không phải sợ, nhịn nhiều coi chừng nghẹn “, Nhạc Thiên Vũ cười, bàn tay phía trước cũng gia tăng tần suất.
“A, Aa. . .A. . .Ca ca. . .Ca ca”, Tiêu Lăng đỏ mặt, cao giọng kêu rên.
“Vương gia” Thành Phi ở ngoài cửa gọi.
Tiêu Lăng ngậm miệng thật nhanh, vội đứng lên tìm y phục.
“Ngươi làm gì vậy ? “, Nhạc Thiên Vũ ngăn y lại, “Ta cho phép ngươi đứng lên sao?”
“Ca. . .”, Tiêu Lăng nài nỉ hắn, “Có người đến mà !”
“Lại đây”, Nhạc Thiên Vũ đem Tiêu Lăng ôm vào lòng, hôn y, rồi lớn tiếng quát người ngoài cửa: “Ta không phải lệnh các ngươi đừng đến quấy rầy ta sao, chuyện gì cũng để chút nữa nói sau.”
“Tuân lệnh, Vương gia, thuộc hạ biết sai, nhưng. . .”, Thành Phi bối rối tiếp lời, “là lão phu nhân. . .”
“Ta đã biết, xuống đi.”
Nhạc Thiên Vũ chậm rãi mặc y phục, Tiêu Lăng cũng mặc theo, rồi cầm hài đặt dưới chân hắn, Nhạc Thiên Vũ mang xong giày, vuốt tóc Tiêu Lăng :
“Ngươi không cần đi theo, ở chỗ này chờ ta, ta đi một lúc sẽ trở lại.”
“Ca ca. . .Ta. . .”, lời nói của Tiêu Lăng bị Nhạc Thiên Vũ làm gián đoạn bằng một nụ hôn. Một lúc lâu sau, Nhạc Thiên Vũ mới buông tha cho y.
“Lăng nhi, ca ca hỏi ngươi, ở mãi nơi này cùng ca ca, không được đi bất cứ đâu, ngươi thực sự nguyện ý sao?”
“Lặp lại ta nghe, là nguyện ý sao?” Ánh mắt Nhạc Thiên Vũ nhìn chằm chằm Tiêu Lăng, hỏi thêm lần nữa.
“Là nguyện ý “, Tiêu Lăng bối rối lặp lại những lời này.
“Vậy là tốt rồi, tiểu hỗn đản, nhớ kỹ lời nói của ta, nếu ngươi dám đổi ý, ta liền đánh chết ngươi.” Nhạc Thiên Vũ tuy vừa cười vừa nói, nhưng giọng điệu có một tia nghiêm khắc, khiến Tiêu Lăng hơi run.
Nhạc Thiên Vũ ra ngoài Noãn Các, chỉ thấy mình Khánh Trân từ kiệu bước xuống, đứng đó chờ đợi. Hắn tả nhìn trái nhìn phải không thấy mẫu thân, liền quát hỏi Thành Phi :
“Lão phu nhân đâu?”
“Lão phu nhân bị bệnh”, Khánh Trân vội vàng nói, “Người lệnh ta tới tìm ngài trở về, là ta gạt Thành tướng quân, Vương gia muốn phạt, Khánh Trân xin chịu.”
“Đi thôi”, tạm thời bất luận lời của Khánh Trân là thật hay giả, dù sao hắn cũng muốn hồi phủ, cùng mẫu thân, thê tử hảo nói chuyện một phen.
Nhạc Thiên Vũ trở lại vương phủ, tiến vào phòng Nhạc lão phu nhân, nhìn thấy bà đang ngồi một chỗ, vẻ mặt đầy nộ ý, hắn liền gạt tà áo quỳ gối trên mặt đất : “Nương. . .”
“Chát”, Nhạc lão phu nhân dang tay cho Nhạc Thiên Vũ một tát, Nhạc Thiên Vũ không trốn tránh, Nhạc lão phu nhân trở tay tát thêm một phát, mở miệng mắng :
“Ngươi là đồ súc sinh, ngươi muốn bôi nhọ thanh danh của tổ tông sao ? Ngươi không chỉ khắp nơi khắp chốn kêu gào tên một kẻ nô tài mà còn cùng một nam nhân như nó giữa đường giữa phố. . .Ta. . .Ta. . .như thế nào lại sinh ra nghiệt tử này. . .”, Nhạc lão phu nhân tức giận đến nói không thành câu.
“Nương, người đừng nóng giận, nghe nhi tử thưa lại”, Nhạc Thiên Vũ quỳ dưới đất, chậm rãi nói, ” Nhi tử không dối gạt người, từ lúc Tiêu Lăng còn rất nhỏ, ta đã thích y, còn y luôn coi ta là ân nhân cứu mạng, là chủ tử, vừa kính trọng lại vừa sợ ta. Năm ấy khi Tiêu Lăng mười bốn tuổi, ta ở quân doanh ép y lên giường, y khi đó còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, vì không còn thân nhân, liền xem ta như người thân duy nhất. . .cho nên. . . chuyện hai người chúng ta, xét đến cùng, là lỗi của ta, y không đáng trách. Ngày Tiêu Lăng bỏ đi, nhi tử mới biết được mình không thể mất y. Mất đi Tiêu Lăng, ta chẳng còn thiết cái gì nữa.”
Hắn cúi đầu, biểu tình vài phần đau đớn, “Nương, kỳ thật ta không muốn làm vậy, nhưng lại không khống chế được mình, ta rất yêu y, ta rất muốn mỗi ngày ở bên y, không nhìn thấy y, ta ăn cũng ăn không vô, ngủ cũng ngủ không được, tựa như sinh bệnh, cảm thấy không còn ý nghĩa để sống, những lời này ngay cả Tiêu Lăng ta cũng chưa từng thổ lộ, nương, nhi tử có lỗi với người. . .”
Nhạc lão phu nhân nghe xong, nguôi giận, rơi lệ nói cùng hắn : “Vậy ngươi phải chăng muốn rời bỏ chúng ta, không cần mẫu thân, không cần thê tử, không cần hài tử, không cần vương vị, chỉ cần ở bên một nam nhân như nó là thỏa nguyện?”
“Nương, người đừng khóc “, Nhạc Thiên Vũ đứng lên, đưa khăn tay cho bà lau lệ, “Ta chưa nói sẽ rời bỏ hai người, ta định giống như trước, làm những gì nên làm, còn Lăng nhi, ta sẽ để y ngụ ở Noãn Các, quyết không tái xuất hiện ở trước mặt các người. Không cần đụng mặt với y, ngừoi cùng Vãn Thanh có lẽ sẽ thoải mái hơn.”
“Thoải mái ư ?”, Nhạc lão phu nhân lau nước mắt nói, “Ngươi muốn vi nương như thế nào thoải mái, ngươi muốn Vãn Thanh như thế nào vui vẻ được đây? Nàng cả ngày lấy lệ rửa mặt, ta cũng không biết nên khuyên nhủ ra sao, nương cũng chẳng còn hơi mà quản ngươi, chỉ thương cho Vãn Thanh, nàng đang mang hài tử của ngươi a. . .”
“Nương, xin người bảo trọng, Vãn Thanh cứ để ta khuyên nhủ”. Nhạc Thiên Vũ trấn an mẫu thân, rồi đi tiếp tới phòng ngủ của Liêu Vãn Thanh. Dưới ánh nến mờ mịt, nàng ngồi lặng yên trên giường, nhìn ngọn nến từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Vãn Thanh”, Nhạc Thiên Vũ đi tới, ôm thê tử, “Ngươi vẫn ổn chứ?”
“Thiên Vũ”, Liêu Vãn Thanh nhào vào lòng Nhạc Thiên Vũ,”Ngươi còn quan tâm tới ta cùng hài tử sao?”
“Ta quan tâm, cho tới bây giờ ta vẫn luôn quan tâm.”
“Vậy ngươi không được ở bên Tiêu Lăng ! “Liêu Vãn Thanh ai oán nhìn hắn.
“Thật xin lỗi”, Nhạc Thiên Vũ trầm mặc hồi lâu, rốt cục mở miệng đáp : “Ta không thể. . . Ta làm không được. . .”
“Ngươi. . .”, Liêu Vãn Thanh cả giận hét lên : “Ngươi sao lại gạt ta, nếu ngươi yêu thích nam nhân, không muốn nữ nhân, lúc trước vì cái gì còn đi thành thân với ta?”
“Vãn Thanh”, Nhạc Thiên Vũ bình tĩnh nói: ” Làm người nên thẳng thắn thừa nhận, ngươi còn có nhớ hay không, ở Đông Tuấn, khi chúng ta lần đầu gặp mặt, ta nhìn ra được ngươi có ý với ta, lúc ngươi hỏi ta, có thích ngươi chăng ? Ta đã đáp, ta thích nam nhân. . . Chẳng qua ngươi không tin, còn nghĩ rằng ta chỉ đùa với ngươi thôi.”
Liêu Vãn Thanh sau khi nghe xong lời ấy, trong lòng ngẩn ra, cẩn thận hồi tưởng, Nhạc Thiên Vũ quả thật đã nói như vậy, chính là mình khi ấy rất thích hắn, không thật sự chú ý, càng chưa từng nghĩ tới, nàng trong lòng cười khổ, lạnh lùng truy vấn : “Nhưng ngươi dù sao cũng đã thành thân cùng ta, ta là Đông Tuấn quận chúa, ngươi chẳng lẽ muốn ta phải cùng một tên nam nô chia sẻ phu quân? “.
“Thật xin lỗi”.
Câu “thật xin lỗi” của Nhạc Thiên Vũ đã hoàn toàn khiến tâm Liêu Vãn Thanh tan nát, nàng đứng lên, lạnh nhạt nói : “Nhạc Thiên Vũ , ta hy vọng Tiêu Lăng không trở về đây, ta không quản nổi kẻ này.”
“Ngươi yên tâm, y sẽ không trở về, ta để y ngụ lại Noãn Các.”
“Ngụ lại Noãn Các làm gì?”
Nhạc Thiên Vũ ngập ngừng nói một câu : “Ta muốn thành thân, để y làm nam thiếp.”
“Nam thiếp? Nhạc Thiên Vũ “, Liêu Vãn Thanh gào thét, “Ngươi không được làm vậy, ngươi không thể. . .”
“Vì sao ta lại không thể làm vậy? Hoàng Thượng cũng từng sắc phong nam phi, ta vì sao lại không thể cưới nam thiếp ?”
“Không, không. . .Nhạc Thiên Vũ , ngươi không thể đối với ta như vậy”, Liêu Vãn Thanh tuôn lệ oán hận.
“Vãn Thanh, ta sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi là Vương phi nương nương của ta, vĩnh viễn đều như vậy, chỉ cần ngươi còn muốn vị trí này. Hảo hảo tĩnh dưỡng, không cần suy nghĩ những truyện không vui, ta mỗi ngày sẽ trở về thăm ngươi cùng mẫu thân”
Nhìn thấy Nhạc Thiên Vũ quay người rời đi, Liêu Vãn Thanh ngăn hắn lại, bám lấy cánh tay hắn, ngẩng đầu tha thiết nói : “Thiên Vũ, ngươi đừng đi, là ta sai. Ngươi cứ để Tiêu Lăng trở về, y nên giữ phận nô tài, chuyện giữa các ngươi, ta sẽ mắt nhắm mắt mở, cầu ngươi đừng thành thân với y, đừng đối xử với ta và hài tử như vây, còn mẫu thân nữa mà . . .”
“Vãn Thanh”, Nhạc Thiên Vũ hôn lên trán của nàng, ôn nhu đáp :”Thực xin lỗi, ngươi đã nói, ngươi là Đông Tuấn quận chúa, còn Tiêu Lăng chỉ là một kẻ nô tài, nếu ta để y trở về, các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ giết hại y, ta không thể mạo hiểm như vậy. Tiêu Lăng ngụ ở Noãn Các, ta sẽ quản, vô luận ta cho y thân phận gì, y tuyệt đối sẽ không dám bất kính cùng ngươi và mẫu thân, chỉ là về phần ngươi cùng nương, ta không thể yên tâm. . .Thật xin lỗi”.
Nhạc Thiên Vũ nhẹ nhàng rút tay, xoay người rời đi, bàn tay Liêu Vãn Thanh còn trơ lại giữa khoảng không, nàng sửng sờ ở nơi đó, thật lâu chưa dời bước.