Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông

Chương 117: Ngoại truyện 3



Kể cũng lạ, cho tới bây giờ Lục Thời Khanh vẫn không hiểu tại sao con chó đen ấy lại chui xuống gầm giường y rồi ở lì đó mãi không đi. Nguyên Tứ Nhàn cuống cuồng chui luôn xuống gầm giường, y cũng cuống cuồng quay lại gian ngoài đóng cửa mật đạo rồi vội vội vàng vàng khoác y phục ra mở cửa, viện cớ nói với mẹ là mình chưa mặc xong y phục nên ra trễ.

Khó khăn lắm mới qua mặt được mẹ, vừa thở phào được nửa hơi thì thấy hạ nhân dẫn một vị tể phụ đi về hướng mình, y mới sực nhớ mình hẹn người ta tới bàn công việc.

Người ta là tể phụ, chức quan to hơn y, đã thế còn hạ mình đến phủ của y, y không thể từ chối gặp, mà giờ muốn gọi Nguyên Tứ Nhàn chuồn đi theo lối cửa sổ cũng không kịp. Vì tể phụ đã đến rồi.

Gian ngoài phòng ngủ là thư phòng, có thể dùng tiếp khách. Đương nhiên, y cũng có thể tiếp khách ở gian khác bên ngoài, nhưng y sợ một khi mình rời khỏi đây, lỡ Nguyên Tứ Nhàn và con chó của nàng gây ra động tĩnh gì sẽ bị mẹ y chưa đi xa phát hiện, thế nên, để đảm bảo an toàn, y chọn gian ngoài để bàn chuyện.

Y vốn định sẽ mau chóng kết thúc, nhưng chuyện chính sự nào phải dăm ba câu là có thể giải quyết, tể phụ nhiệt tình, y không thể hờ hững, thế là nói gần cả buổi trưa, tới nỗi người bình thản thong dong như y cũng sắp chịu hết nổi, chốc chốc lại liếc vào trong.

Người có thể làm tể phụ đương nhiên có mắt quan sát, dường như nhận ra được, bèn đứng dậy cáo từ với ánh mắt mờ ám.

Lẽ ra Lục Thời Khanh phải đích thân tiễn khách, nhưng y thực sợ Nguyên Tứ Nhàn bị bí chết nên bảo hạ nhân tiễn thay rồi vội vàng chạy vào phòng trong. Thấy gầm giường yên tĩnh không tiếng động, y do dự trước giường, duy trì khoảng cách an toàn phòng trường hợp con chó nhảy vọt ra, sau đó cất tiếng thăm dò:

– Huyện chúa?

Gọi liên tục mấy tiếng nhưng không ai đáp lại, y căng thẳng, nghĩ chẳng lẽ mình khiến vị hôn thê của Trịnh Trạc bị bí chết thật à, thế là không quan tâm chó cẩu gì nữa, vội vàng khom người xuống nhìn.

Trước mắt y, một người một chó co rúc dưới gầm giường, ngực nhô lên hạ xuống đều đều, cả hai cùng ngủ chèo queo.

Đánh thức Nguyên Tứ Nhàn thì có thể sẽ đánh thức cả chó. Y như gặp phải lựa chọn khó khăn nhất đời người, hồi lâu mới nghĩ được biện pháp trung hòa là ra ngoài lấy một cái sào tre dài vô khều cánh tay Nguyên Tứ Nhàn từ xa, chú ý tránh khều trúng chó.

Nàng quả nhiên bị khều thức, giật mình bật dậy, đầu va phải ván giường, đau “ui da” ra tiếng.

Y cũng không ngờ đến phản ứng liên hoàn đó, nhất thời bối rối, cuối cùng Nguyên Tứ Nhàn hoàn hồn trước, che trán như sắp khóc:

– Lục thị lang, ngài sắp giết người rồi!

Y hơi áy náy, chột dạ ném sào tre, hỏi nàng vẫn ổn chứ.

Nguyên Tứ Nhàn ôm con chó mới tỉnh ngủ lồm cồm bò ra ngoài, trán nàng sưng một cục, nhăn nhó nói với y mình chẳng ổn tí nào.

Đúng là không ổn thật, phá tướng luôn rồi.

Y lùi ra thật xa, cố phớt lờ con chó bên chân nàng, ngập ngừng:

– Tôi mời điện hạ tới đón cô nhé?

Nàng vội xua tay bảo đừng, che trán than:

– Được rồi, từng chuyện một nào.

Y nghẹn, biết chắc chắn nàng đã rõ đầu đuôi, thế là cũng than theo:

– Sao cô biết mật đạo và ám hiệu?

Nàng hùng hồn đáp:

– Ta dụ điện hạ để moi ra.

Lúc đó y thầm nhủ, xem ra câu “cái đẹp đánh bẹp cái khôn” không phải lời nói suông, bèn nói vẻ bất lực:

– Sao cô lại nghi ngờ tôi?

Nàng giải thích là vì thấy y bất thường, nhưng quan trọng hơn là vì nàng từng mấy lần nói với Trịnh Trạc rằng thân phận y khả nghi nhưng đều bị Trịnh Trạc khăng khăng bác bỏ với thái độ lạ lùng khó hiểu.

Xuất phát điểm của nàng là tốt, nàng lo Trịnh Trạc bị phụ tá có mưu đồ bất lương lừa gạt, nhưng lại sợ mình phán đoán sai đổ oan người tốt, chia rẽ họ, bởi vậy mới muốn âm thầm điều tra rõ trước.

Do đó, nàng dắt theo con chó phòng thân, thám hiểm theo mật đạo tới đây đúng là không dễ dàng.

Nàng nhăn nhó:

– Uổng cho ta lo nước lo dân, thế mà bị hai người hợp mưu đùa bỡn.

Lúc đó Lục Thời Khanh nghĩ trông nàng đau lòng thế kia, chắc muốn làm ầm ĩ với Trịnh Trạc đây, bèn vội giải thích là chuyện này không liên quan đến điện hạ, tại tự y muốn giấu mà thôi.

Nhưng Nguyên Tứ Nhàn chẳng hề vui, cục sưng trên trán càng lúc càng to, nàng bĩu môi nói tùy họ rồi về trước.

Lục Thời Khanh nghĩ cô nam quả nữ ở chung đúng là không hay, nhưng sợ nếu để nàng tự về nhà, vết thương trở nặng, Trịnh Trạc có thể giết y lắm, bèn bảo nàng đợi rồi ra ngoài sai người lấy một túi băng tới để nàng xoa dọc đường.

Nguyên Tứ Nhàn nhận lấy, sắc mặt luôn không tốt bỗng nở nụ cười nịnh nọt nói với y:

– Hay là vầy, ngài đừng nói với điện hạ là hôm nay ta tới, ta sẽ tha thứ cho ngài nhé?

Y hỏi lý do. Y cảm thấy có nói với Trịnh Trạc cũng không sao, xuất phát điểm của nàng là tốt, Trịnh Trạc sẽ không hiểu lầm gì.

Nhưng nàng bảo mật đạo và ám hiệu là do nàng lừa mà có, nếu điều tra được gì đã đành, nào ngờ chỉ phí công, nếu cho Trịnh Trạc biết thì sau này lỡ xảy ra chuyện sẽ khó lừa tiếp lắm.

Lục Thời Khanh cảm thấy nàng rất nhiều chiêu trò, y hơi không muốn đồng ý, dù sao y cũng thân với Trịnh Trạc hơn.

Nhưng nàng nhanh chóng tỏ vẻ tội nghiệp, rưng rưng nói:

– Được, ngài không muốn thì thôi, hi vọng trán ta đừng bị sao, để ta hưởng phúc thêm được mấy năm.

Trán người ta còn sưng, tiếng “rầm” còn văng vẳng bên tai, y đuối lý, dù biết là cái bẫy do nàng giăng ra cũng không thể không nhảy vào, bèn đáp được, xem như hôm nay không xảy ra chuyện gì.

Nàng lập tức hưng phấn đưa tay:

– Móc ngoéo!

Y sững sờ.

Nguyên Tứ Nhàn nói xong có lẽ cũng thấy không ổn liền cười ngượng ngùng, tự ngoéo tay trái mình với tay phải y rồi ôm chó chạy vút vào mật đạo như sợ y đổi ý.

Hoàn hồn lại, y mới nhận ra mình đã đứng sững nhìn đầu kia mật đạo thật lâu.

Sau việc này, lần kế tiếp gặp Nguyên Tứ Nhàn, Lục Thời Khanh có cảm giác là lạ.

Hôm đó Trịnh Trạc lại đến Từ trạch nghị sự, tiện thể dẫn theo Nguyên Tứ Nhàn. Vì đã hứa với nàng sẽ giả vờ như chưa có gì xảy ra nên y vẫn cải trang thành lão sư, xem như thân phận chưa bị vạch trần.

Y thấy lúc nàng vào dường như hơi thấp thỏm, có lẽ sợ y đổi ý chuyển sang dùng thân phận thật, đến khi thấy y đeo mặt nạ, nàng mới nhẹ nhõm, lặng lẽ cười với y tỏ lòng cảm kích.

Trịnh Trạc không chú ý nhưng y thấy nụ cười ấy quá chói mắt, bèn nhanh chóng quay đầu không nhìn nàng nữa.

Rõ ràng Nguyên Tứ Nhàn vẫn không tiếp lời y, vẫn rất tuân thủ bổn phận một vị hôn thê, nhưng việc có bí mật chung với nàng khiến y cực kỳ chột dạ trước Trịnh Trạc.

Cứ như… cứ như y đã làm chuyện gì đó rất quá đáng vậy.

Đặc biệt là lúc sau khi bàn chuyện xong, mọi người cùng uống trà ăn điểm tâm, y lặng lẽ đọc kỳ phổ, Nguyên Tứ Nhàn ở bên cạnh cùng Trịnh Trạc chơi ngũ mộc.

Y nghe Trịnh Trạc hỏi Nguyên Tứ Nhàn:

– Mắt nàng sao thế?

Y liếc nhìn theo bản năng, thấy dưới mí mắt nàng đúng là có một nốt sưng đỏ nhỏ, nàng đáp:

– Không sao, bị đau mắt hột thôi, không nặng, đại phu bảo dùng khăn chườm nóng thoa mấy lần sẽ khỏi.

Trịnh Trạc bảo nàng đừng đưa tay dụi mắt, lát sau hắn bảo người tới khám cho nàng.

Họ còn nói gì đó nữa nhưng Lục Thời Khanh không nghe rõ, y cúi đầu nhìn xuống ngực mình, nghĩ có phải do nhìn thứ không nên nhìn nên mới bị đau mắt hột không.

Nào ngờ lúc y ngẩng đầu lên vừa khéo gặp ánh mắt Nguyên Tứ Nhàn nhìn sang, tầm mắt nàng cũng dừng ở ngực y.

Lại tâm linh tương thông rồi.

Y khẽ ho lúng túng, sau đó nghiêng người để lại Trịnh Trạc và Nguyên Tứ Nhàn sau lưng. Nhưng quyển sách trên tay chẳng thể vào đầu y nữa.

Vài lần gặp sau đó, người phóng khoáng như Nguyên Tứ Nhàn dường như cũng trở nên gượng gạo, cố tình lẩn tránh y, vốn dĩ nàng đã ít nói chuyện với y, giờ lại càng không nói.

Mãi đến ngày ngay cả Trịnh Trạc cũng nhận thấy điều bất thường, hỏi họ:

– Hai người kết thù à?

Hai người đồng thanh:

– Làm gì có.

Cả âm điệu cũng giống nhau như đúc, kế đó có lẽ bị sự ăn ý ngầm ấy làm chấn động, hai người đưa mắt nhìn nhau.

Sau khi xong hết, Nguyên Tứ Nhàn bảo hơi mệt, muốn về nhà.

Trịnh Trạc muốn đưa nàng về nhưng nàng bảo không cần rồi tự đi về.

Lục Thời Khanh bỗng buồn bực vô cớ, chờ nàng đi không lâu, y tìm cớ nói mình bận việc, nhưng thực tế là về phủ chui vào chăn trằn trọc trở trăn, phỏng đoán thái độ kỳ lạ của nàng cũng như tâm lý kỳ lạ của mình.

Một thời gian dài sau đó y không gặp Nguyên Tứ Nhàn nữa. Trịnh Trạc có đến Từ trạch cũng toàn đến một mình. Y có thăm dò vài câu, hỏi sao không dẫn nàng theo, hắn đáp nàng bận việc trong nhà, a tẩu nàng không khỏe.

Y hỏi giữa hai người không xảy ra mâu thuẫn gì chứ.

Trịnh Trạc đáp không có, chỉ như trước kia thôi.

Qua giọng Trịnh Trạc, y nhận ra hai người họ không có bước tiến triển nào, vẫn là bằng hữu tâm giao, và dường như cũng chỉ là bằng hữu tâm giao mà thôi.

Cứ thế mấy tháng liên tiếp trôi qua, mãi đến mùa hè năm sau, Lục Thời Khanh cũng không gặp Nguyên Tứ Nhàn, lần gặp lại là khi Trịnh Trạc xảy ra chuyện.

Vào đêm sinh nhật thánh nhân, trong cung thiết yến, tiếng đàn sáo chiêng trống vang trời, nào ngờ sáng hôm sau, khi Trịnh Trạc thức giấc trong thiên điện, nữ tử nằm khỏa thân bên cạnh lại là đích nữ chi thứ hai của Khương gia – Khương Bích Xán.

Do có người cố ý lan truyền, chỉ một buổi trưa mà tin tức đã được bàn tán xôn xao khắp thành. Thánh nhân nổi cơn thịnh nộ, muốn Trịnh Trạc cho Khương gia và đương nhiên cả Nguyên gia một câu trả lời.

Kế đó, hết chuyện này tới chuyện kia xảy đến, thánh nhân đứng ra hủy bỏ hôn ước giữa Trịnh Trạc và Nguyên Tứ Nhàn, bảo rằng không thể để Nguyên gia chịu thiệt thòi ấm ức, đồng thời thúc đẩy hôn sự giữa Trịnh Trạc và Khương gia, bảo rằng phải chịu trách nhiệm với tiểu nương tử Khương gia.

Trong vòng chưa đầy một ngày, hoàng gia đã xử lý xong vụ bê bối. Kẻ ngốc cũng nhìn ra được trong chuyện này có vấn đề.

Lục Thời Khanh ứng phó nhanh với các triều thần, chờ đêm xuống mới có cơ hội đến phủ hoàng tử tìm Trịnh Trạc. Trong gian phòng nồng nặc hương rượu, hắn ngồi liệt người như chết.

Y không biết diễn tả tâm trạng mình lúc đó thế nào. Khương gia và thánh nhân cùng gài bẫy Trịnh Trạc, gài bẫy Nguyên gia, trong khi kẻ phò tá là y không thể ngăn cản. Nói hổ thẹn là nói giảm nhiều rồi đấy.

Y kéo Trịnh Trạc dậy, bị hắn nôn khắp người cũng không hề lên tiếng.

Còn Trịnh Trạc, câu đầu tiên hắn thốt ra khi tỉnh là:

– Nàng nói nàng tin ta.

Mới đầu Lục Thời Khanh chưa hiểu “nàng” là ai, sau khi ngẫm nghĩ mới hiểu ra, bèn hỏi:

– Huyện chúa đã tới à?

Trịnh Trạc đáp phải, nàng vừa nghe tin là tới ngay, nói với hắn rằng nàng tin hắn không làm chuyện như thế, nàng biết do triều cục thay đổi, thánh nhân kiêng kỵ hắn, không muốn Nguyên gia thêm trợ lực cho hắn nên mới giăng bẫy khiến chuyện này xảy ra.

Nàng dặn hắn đừng vội trở mặt với thánh nhân, cũng đừng vội lật bài với chi thứ hai của Khương gia, hiện tại tình thế căng thẳng, hắn phải nhịn, bắt buộc phải nhịn. Nàng bảo nàng không sao cả, nàng không quan tâm những lời đồn đại kia, hắn đừng lo lắng.

Nói tới đây, Trịnh Trạc cười khổ:

– Nàng tin ta, lẽ ra ta nên vui. Nhưng ta không vui nổi. Nàng bình tĩnh đến mức chuyện gì cũng phân tích rõ ràng thấu đáo, còn trấn tĩnh hơn cả ta… vào những lúc thế này phải là ta an ủi nàng chứ sao lại là nàng an ủi ngược lại ta?

Lục Thời Khanh hiểu.

Nàng không ầm ĩ lớn lối, không khóc lóc ỉ ôi, vì nàng không yêu Trịnh Trạc. Trịnh Trạc không sợ bị gài bẫy, chỉ sợ nàng không yêu hắn.

Trịnh Trạc nói, kỳ thực hắn luôn biết nàng đối đãi thật lòng với hắn, nhưng chỉ như với một người bằng hữu. Trước đây hắn nghĩ, sau khi thành thân, cục diện này sẽ từ từ thay đổi. Nhưng giờ đã không còn cơ hội nữa.

Nói xong, hắn lại tu rượu ừng ực.

Lục Thời Khanh đoạt rượu của Trịnh Trạc, thực không biết đã chịu đựng qua đêm đó thế nào.

Hôm sau y đi tìm Nguyên Tứ Nhàn, nói mình đã thu xếp xong tuyến đường để nàng đi thăm Trịnh Trạc.

Nguyên Tứ Nhàn đồng ý ngay.

Y thấy rõ, nàng lo cho Trịnh Trạc, nói cách khác cũng là lo cho Nguyên gia, đến độ lúc đi, trâm trên đầu vẫn chưa cài ngay ngắn.

Nhưng khó khăn lắm y mới đưa nàng tránh né các tai mắt để đến phủ hoàng tử thì Trịnh Trạc lại không chịu gặp nàng.

Nàng bị Trịnh Trạc bơ ngoài cửa rất lâu. Lục Thời Khanh đứng phía sau cũng đành bất lực.

Cuối cùng, nàng chỉ có thể nói những lời muốn nói qua cánh cửa:

– Uống rượu hại thân, huynh đừng uống nữa, hãy xốc lại tinh thần, trời không tuyệt đường người, xử lý xong chi thứ hai của Khương gia, ta chờ huynh tới cưới ta.

Lục Thời Khanh nghe rõ một tiếng “xoảng” từ bên trong, đó là tiếng vò rượu tuột tay vỡ nát.

Y biết, Trịnh Trạc vì câu “ta chờ huynh tới cưới ta” mà sống lại.

Lại nhìn sang Nguyên Tứ Nhàn, ánh mắt nàng bình tĩnh, nói xong liền xoay người rời đi.

Lục Thời Khanh nhìn cửa phòng Trịnh Trạc đóng chặt rồi đuổi theo bước chân nàng, dọc đường luôn cau mày.

Y biết lý do Nguyên Tứ Nhàn nói thế. Dù chỉ là bằng hữu cũng không thể bỏ mặc Trịnh Trạc với bộ dạng đó, nếu nàng có cách có thể khiến hắn phấn chấn tinh thần, tại sao lại không làm?

Trên con đường dài dẫn đến phủ hoàng tử, y đột nhiên dừng bước, nói:

– Đa tạ.

Nguyên Tứ Nhàn dừng lại theo, quay đầu nhìn y, hiểu y đang đa tạ thay Trịnh Trạc, nàng lắc đầu nói:

– Chuyện nhỏ thôi. Ta thật lòng thưởng thức điện hạ, Nguyên gia vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ ngài ấy.

Lục Thời Khanh gật đầu, vốn định từ biệt nhưng không kiềm lòng được bật thốt:

– Chỉ là thưởng thức thôi sao?

Nguyên Tứ Nhàn ngẩng đầu, trầm mặc nhìn y rất lâu, sau đó nhìn vào mắt y gật đầu, dùng câu trước đây y từng nói về Thiều Hòa để trả lời y:

– Lục thị lang, mỗi người mỗi chí.

Dứt lời, nàng cười khổ, xoay người rời đi.
— QUẢNG CÁO —