Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông

Chương 26



Kỳ thực Nguyên Tứ Nhàn đã hết giận từ lâu. Nàng chẳng hi vọng xa vời con người Lục Thời Khanh biết khép nép nói lời xin lỗi. Y có thể nhờ Lục Sương Dư tới thăm hỏi đã là hiếm thấy, huống hồ việc hôm đó suy cho cùng cũng là lỗi của nàng. Nàng bỏ bê y mấy ngày không phải vì thật sự không để ý tới y, mà vì thực hiện một “chiến thuật”.

Đúng lúc này, nàng thấy ánh mắt bốc lửa của y, nhưng cứ không chịu cho y sắc mặt hòa nhã. Ngón tay ngọc duỗi ra, vân vê bình sứ xanh bích xoay một vòng, lắc lư trước mắt y rồi mới từ từ thu về trong tay áo.

Lục Thời Khanh thầm khinh bỉ một câu “ấu trĩ”, chỉnh lại vạt áo, mắt nhìn thẳng phía trước, biểu hiện kiêu căng.

Nguyên Tứ Nhàn cũng nghiêng đầu qua, hơi cụp mắt hồi tưởng lại thương thế của Trịnh Trạc.

Ban nãy nhìn gần, nàng phát hiện đa số tàn nhang do tăng nhân lỡ tay đều rơi chỗ tay áo hắn, còn chỗ mu bàn tay thì rất nhẹ. Chút bỏng đỏ ấy với người tập võ chỉ như muỗi cắn, nếu bảo do cố tình làm thì có vẻ rất vô lý.

Nàng nghĩ, chắc mình quá chú ý Trịnh Trạc nên thần hồn nát thần tính. Nhưng qua một hồi, khi nàng bỏ đi nghi ngờ, bước lên nhận nhang từ tăng nhân thì lại tiếp tục nhận ra chỗ bất thường.

Mùi nhang này khác với mùi tàn nhang trên người Trịnh Trạc.

Tay nàng duỗi ra hơi khựng lại. Tăng nhân đưa nhang cho nàng cũng ngẩn người, thấy nàng nhanh chóng cười, giống như không xảy ra chuyện gì, nhận nhang bước đến chỗ vạc cúng làm lễ bái, kế đó lui ra khỏi đạo tràng.

Nguyên Ngọc làm lễ trước nàng, sau khi ra ngoài, hắn thả chậm bước chân chờ nàng, thấy nàng theo tới thì nhỏ giọng hỏi:

- Lúc nãy có chuyện gì?

Hắn chú ý thấy nàng có hơi dừng lại trong thoáng chốc.

Lúc này nhiều người phức tạp, nàng lắc đầu tỏ ý không sao, chờ đến gần Đại Hùng Bảo Điện là nơi cử hành nghi thức tiếp theo, nàng mới nói khẽ:

- A huynh, huynh ngửi mùi tàn nhang này.

Nói rồi, nàng giơ ống tay áo lên.

Lúc vừa làm lễ, nàng nhân lúc tăng nhân không chú ý, búng ít nhang cho tàn nhang rơi vào ống tay áo.

Nguyên Ngọc cúi đầu ngửi, không hiểu sao:

- Có gì không ổn?

- Mùi nhang mà a huynh cầm để dâng và nhang trong ống tay áo muội đây, cũng như nhang trong vạc cúng, có lẽ là cùng một mùi.

Hắn gật đầu.

- Nhưng mùi nhang trên người lục hoàng tử lại khác.

Nguyên Ngọc biết giác quan của muội muội xưa nay nhạy bén, nhưng lòng vẫn còn nỗi nghi ngờ:

- Khác biệt nhỏ như vậy, muội có ngửi nhầm không?

Nguyên Tứ Nhàn lắc đầu:

- Thật sự khác, đều là nhang Phật nhưng nó có trộn thêm chút gì đó.

Nàng cau mày nhớ lại:

- Hình như muội từng ngửi thấy mùi này đâu đó ở Điền Nam rồi.

Trong lúc nói chuyện, hai huynh muội đã tới Đại Hùng Bảo Điện, thấy ngoài điện đều là con cháu hoàng thất làm lễ cúng xong, đang dừng chân nghỉ ngơi thì không tiện nói nhiều nữa.

Nguyên Tứ Nhàn nhìn lướt qua, không thấy Trịnh Trạc nhưng thấy Trịnh Quân quỳ một mình trên bồ đoàn trong điện, chắp tay vái Phật, bóng lưng rất thành kính. Đa phần con cháu hoàng thất ở đây đều đến vì thánh mệnh, chỉ có nàng ấy là có vẻ như thật lòng hướng Phật.

Nàng quan sát Trịnh Quân, chợt hiểu tại sao lúc đầu cảm thấy vị công chúa này không giống người thích cưỡi ngựa du ngoạn.

Từng hành động cử chỉ của nàng ấy đều lộ ra một loại khí chất rõ rệt, giọng nói đạm nhạt, ánh mắt hờ hững, nếu thật phải hình dung thì___nàng ấy rất giống một người xuất gia trường kỳ ăn chay lễ Phật.

Dường như thế gian này chẳng có bao nhiêu thứ có thể khiến nàng ấy dao động tinh thần. Đương nhiên, có lẽ trừ Lục Thời Khanh.

Nguyên Tứ Nhàn cảm nhận được, tất cả sự chú ý Trịnh Quân dành cho nàng đều bắt nguồn từ Lục Thời Khanh.

Trịnh Quân lễ bái xong, xoay người thấy nàng đứng ở cửa điện thì mỉm cười bước tới, trước tiên chào Nguyên Ngọc, kế đó mới hỏi nàng:

- Huyện chúa cũng tới lễ Phật à?

Nguyên Tứ Nhàn nhìn tượng Phật ánh vàng chói lọi trong điện, lắc đầu nói:

- Không phải, tôi không tin Phật.

Dường như cảm thấy lời ấy không ổn, nàng bèn cười bổ sung:

- Không quá tin.

Trịnh Quân khẽ chớp mắt:

- Vậy huyện chúa có tin luân hồi?

Nàng dường như nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng không đáp mà hỏi ngược:

- Công chúa thì sao, công chúa cho rằng thế gian này có luân hồi?

- Vạn vật thế gian, tin thì có, không tin thì không.

Trịnh Quân mỉm cười:

- Ta tin nhân quả, cũng tin luân hồi.

Nói rồi nàng ấy tạm biệt Nguyên Tứ Nhàn, đến chỗ tỳ nữ luôn đợi một bên lấy túi nước uống.

Nguyên Ngọc thấy thế “chậc” một tiếng, nhỏ giọng cảm khái:

- Nữ nhân bọn muội đúng là như độc xà mãnh thú, nói chuyện toàn minh thương ám kiếm, một chữ có thể tới tám ý, huynh nghe mà lạnh hết lưng.

Nguyên Tứ Nhàn nheo mắt nhìn hắn, vừa định cãi lại nhưng những lời này khiến nàng nhớ ra gì đó, bỗng chốc biến sắc mặt.

Nguyên Ngọc hỏi:

- Sao thế? Đáng sợ quá.

- A huynh, muội nhớ ra rồi.

Nàng nắm ống tay áo hắn, kéo hắn đến chỗ không người, sau đó nói:

- Huynh biết không, Điền Nam có đủ loại rắn độc, lúc mới đến Diêu Châu, muội vô cùng sợ chúng. Bởi vậy, cha tìm một loại thảo dược chuyên dụ rắn, giết sạch rắn quanh phủ chúng ta.

Nguyên Ngọc nghiêm mặt hỏi:

- Ý muội là, trên người lục hoàng tử có mùi thảo dược này?

Vẻ mặt Nguyên Tứ Nhàn nghiêm trọng gật đầu.

Nguyên Ngọc nghĩ thông những mắt xích ở giữa, hỏi:

- Vậy chúng ta?

Mặt nàng nhăn lại, do dự nói:

-...Cũng không thể trơ mắt nhìn người ta rơi vào bẫy, dù sao hiện tại, ngài ấy chưa làm gì có lỗi với Nguyên gia, chúng ta vẫn đang cùng thuyền.

Nguyên Ngọc gật đầu:

- A huynh đi tìm ngài ấy.

Nàng ngăn hắn lại:

- Đừng. Thân phận huynh nhạy cảm hơn muội, bớt tiếp xúc với ngài ấy trước mặt người khác, để muội đi.

Nguyên Tứ Nhàn nhìn quanh, tìm một tăng nhân dò hỏi, biết Trịnh Trạc hình như bị ai đó gọi tới cổng nam của Võng Cực Tự.

Nàng đa tạ xong liền vội vã chạy qua đó, đến nơi quả nhiên thấy Trịnh Trạc đang trò chuyện với vài thị vệ, tay cầm một tấm bản đồ da dê, hình như đang bàn bạc gì đấy, thấy nàng qua, hắn hơi khựng lại, ánh mắt nghi vấn.

Cổng nam nối liền với tường ngoài, men theo phía dưới tường là một dãy bụi cây thấp rậm rạp, trông đúng là nơi tốt cho rắn ẩn nấp, Nguyên Tứ Nhàn kinh hồn bạt vía liếc mắt nhìn dưới chân hắn, nhanh chân bước tới:

- Điện hạ, có thể dời bước nói chuyện không?

Trịnh Trạc gật đầu, giao bản đồ da dê trong tay cho thị vệ, vừa định đi theo nàng thì nghe có tiếng sột soạt vang lên trong bụi rậm dưới chân, chỉ trong chớp mắt, một con rắn nhỏ mình đỏ sọc vàng phóng ra cao nửa trượng, đánh úp về phía cổ tay hắn.

Hắn chợt ngước mắt, một tay kéo Nguyên Tứ Nhàn ra sau, một tay rút thanh đao bên hông thị vệ, chém ngang, chuôi đao qua tay, mũi đao hạ xuống, trực tiếp chém nát tim chỗ bảy tấc trên thân rắn. Lên xuống mấy cái, trước sau chẳng qua chỉ hai hơi thở, nhanh đến mức mấy thị vệ bên cạnh chưa kịp di chuyển cả bước chân.

Sắc mặt Nguyên Tứ Nhàn trắng bệch, nhìn con rắn đỏ xụi lơ dưới đất, máu thịt be bét, sợ đến mức quên cả thét lên, thở dốc.

Trời biết, Nguyên Tứ Nhàn không sợ chó nhưng rất sợ rắn, thậm chí hồi nhỏ còn từng bị nó dọa ngất.

Nàng vốn chưa từng tính trước là sẽ giao phong chính diện với rắn, chạy tới nhắc nhở Trịnh Trạc, nào ngờ chậm một bước, đụng phải rắn. Sớm biết thế sẽ để a huynh ra mặt rồi.

Trịnh Trạc còn nắm chặt tay nàng, bởi vậy cảm thấy lòng bàn tay nàng ẩm ướt và lạnh lẽo, đầy mồ hôi. Hắn quay đầu nhìn nàng:

- Cô ổn chứ?

Nguyên Tứ Nhàn không ổn, thậm chí mắt hơi hoa lên, choáng váng, nàng cắn lưỡi, cảm nhận mùi tanh tanh mới miễn cưỡng chống đỡ được, sau khi hoàn hồn thì rút tay ra, lắc đầu:

- Tôi không sao.

Sau đó nàng nhắc nhở:

- Điện hạ, ngài sát sinh rồi...

Trịnh Trạc “ừ” một tiếng:

- Ta biết.

Thấy thần sắc hắn bình tĩnh, vẻ mặt không mảy may bất ngờ, Nguyên Tứ Nhàn hơi khó hiểu, cau mày định hỏi tiếp thì vô tình thấy một người đang đứng trước cổng chùa.

Lục Thời Khanh chắp tay đứng đó, không biết đã nhìn bên này bao lâu.

Trịnh Trạc nhìn y ở xa xa, hỏi Nguyên Tứ Nhàn:

- Ban nãy huyện chúa tìm ta có chuyện gì?

Thị vệ đứng bên cạnh có nhiều người không rõ là địch hay bạn nên nàng không tiện nói thẳng, đành cúi đầu nhìn rắn, ám chỉ:

- Đã không có chuyện gì nữa.

Trịnh Trạc hiểu ngay mục đích đến của nàng, cười nói:

- E là ta không thể không thỉnh tội với cha rồi.

Vẻ mặt Lục Thời Khanh rất nhạt, y bước tới trước mặt, gật đầu hành lễ với hắn, nghe hắn nói:

- Lục thị lang đến rất đúng lúc, huyện chúa bị kinh hãi, xin ngài đưa nàng ấy về điện.

Y gật đầu đồng ý, Trịnh Trạc liền sải bước rời đi. Mấy thị vệ theo sát phía sau.

Lục Thời Khanh liếc Nguyên Tứ Nhàn cứng đờ tại chỗ không nhúc nhích, đưa tay:

- Mời huyện chúa.

Nàng gật đầu, không muốn lộ vẻ sợ hãi, nào ngờ ban nãy gắng chống đỡ quá lâu, vừa dịch chân liền mềm nhũn, lảo đảo suýt ngã.

Lục Thời Khanh đưa tay đỡ theo bản năng, khi bị nàng quấn cánh tay mới nhớ nàng xưa nay giỏi biên giỏi diễn, bèn lạnh giọng hỏi:

- Ban nãy không phải huyện chúa nói với điện hạ là không sao rồi ư?

Nguyên Tứ Nhàn lần này thật không giả vờ. Đại khái vì nàng không có địch ý với Lục Thời Khanh nên trước mặt y sẽ hơi thả lỏng, tác dụng chậm của nỗi sợ rắn bốc lên, tai lập tức ù đi, mắt hoa lên, dạ dày cuồn cuộn muốn ói, căn bản không nghe rõ y nói gì.

Tay nàng ôm cánh tay y hơi thõng xuống, cơ thể ngã về sau.

Lục Thời Khanh sững sờ, lần này không dám nghi ngờ nữa, vội vàng đưa tay đỡ, thấy nàng ngất đành bế ngang lên di chuyển sang bên cạnh, vừa bấm vị trí nhân trung vừa nhỏ giọng gọi:

- Nguyên Tứ Nhàn!

Thể trạng Nguyên Tứ Nhàn không phải quá yếu ớt, bị y bấm mấy cái liền tỉnh, tỉnh rồi phát hiện đầu mình đang gối lên chân y, còn y thì dựa vào góc tường, người quẹt đầy bụi bẩn.

Nhưng lúc này nàng không lo được cho bệnh sạch sẽ của y, chỉ cảm thấy sau cơn choáng váng, miệng lưỡi khô khốc, nàng ngước mắt há miệng thều thào:

- Lục thị lang, ta khát...

Có thể nhận ra y là Lục thị lang, tức không sao rồi.

Lục Thời Khanh lườm nàng, lấy túi nước bên hông xuống, mở nắp ra cho nàng xong mới khựng lại, nhắc nhở:

- Túi nước này ta uống rồi.

Không phải nàng chê đồ y từng đụng sao?

Nguyên Tứ Nhàn ban nãy tuôn mồ hôi lạnh đầm đìa, thực khô miệng, túm lấy túi nước ngửa cổ uống ừng ực, xong mới có thể nói tiếp:

- Ngài đúng là thù dai, ta thu hồi những lời chê ngài hôm đó là được chứ gì.

Nói rồi nàng chống khuỷu tay xuống đất, muốn đứng dậy khỏi đùi y.

Lục Thời Khanh thấy nàng cử động khó khăn liền giúp một tay, sau đó lạnh nhạt nói:

- Hôm nào? Ta không nhớ.

Nàng liếc y, hừ khẽ:

- Không nhớ thì thôi.

Hình như nàng đã phục hồi được chút sức, lê bước về phía cổng chùa.

Lục Thời Khanh cau chặt mày, nhìn góc áo bẩn không mấy vui vẻ, thở dài, giắt túi nước lại bên hông rồi đi theo.