Đại hán mặt sẹo cũng bị dọa đến mặt mũi xanh mét, khi hắn chứng kiến Phương Dật Thiên bế Lâm Thiên Tuyết đi ra thì trong lòng cũng đã biết chuyện không ổn. Quả thật, tiếp theo Tiêu di cùng Chân Khả Nhân từ trên xe Phương Dật Thiên bước xuống, đối với hai người phụ nữ này đại hán mặt sẹo hiển nhiên còn nhớ rất rõ ràng, chính là hai người phụ nữ đi chung với Lâm Thiên Tuyết trong quán bar Lam Điều. Nói cách khác, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, hết thảy đều là kế hoạch giải cứu do đối phương một tay bày ra. Nói cách khác, cái kẻ nhìn qua lịch thiệp vô hại nhưng thực chất hệt như một ác na địa ngục kia chặn xe họ lại, cũng không phải thật sự muốn thu lộ phí của họ, cùng với cú phun nước miếng kia cũng là vì để chọc giận hắn, để cho hắn cùng 3 tên thủ hạ nọ xuống xe, chính là kế dẫn xà xuất động a! Nhưng mà, khi hiện tại đã biết rõ ràng rồi thì cũng đã quá muộn, đại hán mặt sẹo trong lòng không nhịn được thở dài một tiếng bi ai, mơ hồ cảm thấy lo lắng cho Phương Dật Thiên trực tiếp bước tới bên người đại hán mặt sẹo, ngồi xổm xuống, nhìn đại hán mặt sẹo đang giương miệng, khẽ cười nói: "Không tệ, mày là người thông minh, rất nghe lời, tao ghét nhất là kẻ không biết nghe lời. Bò lại đây mau lên!" Vừa nói, Phương Dật Thiên vừa hướng chiếc xe đang dừng bên ven đường cao tốc đi tới. Đại hán mặt sẹo sau khi nghe xong cảm thấy như được đại xá, vội vàng di động thân thể của mình mà bò. Hắn vốn vẫn như trước nghe theo cảnh cáo của Phương Dật Thiên, động cũng không dám động, thân thể sớm đã cứng ngắc tê dại rồi. Nếu như không động chỉ sợ hắn chống cũng không nổi. Bởi vậy nên bây giờ nghe được Phương Dật Thiên nói tự nhiên là hắn trong lòng muốn còn không được. Lúc này, Lâm Thiên Tuyết cùng Tiêu di và Chân Khả Nhân cũng chạy tới. Lâm Thiên Tuyết đã ngừng khóc lại rồi, chỉ là lệ ngấn trên mặt còn chưa khô, mơ hồ có chút cảm giác khiến người đau lòng. Nàng nhìn đại hán mặt sẹo, kẻ mà lúc trước ở trong quán bar không ai bì được uy hiếp các nàng bây giờ vẻ mặt sợ hãi xụi lơ nằm trên mặt đất, nàng tức giận nói: "Ngươi, ngươi đồ hỗn đản đáng chết, ngươi tại sao lại muốn bắt ta chứ? Ta...... Ta đá chết ngươi, đá chết ngươi......" Vừa nói, nàng vừa vung giày cao gót hướng người đại hán mặt sẹo đá một trận, đại hán mặt sẹo hoàn toàn không có lực hoàn thủ. Cho dù là có lực hoàn thủ hắn cũng không dám chống cự, chỉ có thể để cho Lâm Thiên Tuyết tùy ý đá đánh một trận phát tiết cơn giận, mà Chân Khả Nhân ở một bên còn ác hơn, chỉ cầm lấy cái dép lê hướng mặt của đại hán mặt sẹo mà tát! (Ác vãi, còn gì mặt người ta T_T) Đại hán mặt sẹo chỉ có thể đau khổ cầu khẩn, trong miệng không ngừng kêu "Hiểu lầm... Hiểu lầm... Hạ thủ lưu tình... v... Vv...." Giờ phút này cuối cùng cũng hiểu được cảnh giới thê thảm của hổ lạc bình dương bị chó khi dễ. Hắn vốn cũng không phải hổ, nhiều nhất chỉ là một tên tay sai mà thôi! "Nhìn bộ dáng của ngươi xấu như con quỷ vậy, bằng vào ngươi mà cũng dám trêu chọc bọn ta? Ta đập chết ngươi cái đồ hỗn đãn, đập chết ngươi......" Chân Khả Nhân một bên miệng mắng, một bên dùng sức tát mặt đại hán mặt sẹo. Chỉ trong chốc lát, mặt mũi của đại hán mặt sẹo đã bầm dập từ đầu đến chân. "Mặt to như cái đầu heo, cả lỗ chân lông cũng to ra theo luôn, đánh ác thật, Chân Khả Nhân, cậu đập chết hắn đi...... Không ngờ dám bắt mẹ mày kính rượu mày àh. Phi, ngươi tính là cái giống gì? Lại còn dám bắt cóc ta, thật sự là đáng giận mà, ta đá chết ngươi cái đồ hỗn đản!" Lâm Thiên Tuyết cũng vừa đá vừa mắng, trong lòng khí hận vô cùng. Mà ba gã đại hán bị Phương Dật Thiên trói ở bên cạnh nhìn thấy cảnh Lâm Thiên Tuyết cùng Chân Khả Nhân hành hạ lão đại của họ. Bọn họ trong lòng cũng không nhịn được nỗi lên một trận lạnh buốt, thầm nghĩ liệu một hồi có tới phiên mình bị hành hạ hay không đây. Phương Dật Thiên không những không nói gì nhìn Lâm Thiên Tuyết cùng Chân Khả Nhân hai tay hai chân hành hạ tơi bời đại hán mặt sẹo, hơn nữa trong miệng còn không ngừng mắng chửi, không khỏi cảm thán mỹ nữ đúng là một loại động vật thù dai a, chỉ cần trêu chọc tới các nàng hẳn là sẽ không có kết cục gì tốt. Hắn cũng quyết định lấy đại hán mặt sẹo làm gương, sau này quyết không dễ dàng phạm sai lầm đắc tội với mỹ nữ. Tiêu di đứng ở một bên nhìn, thấy bộ dáng của đại hán mặt sẹo không ngừng cầu khẩn, trong lòng cũng không nhịn được mềm xuống. Tuy nói trong tâm nàng rất tức giận, bất quá nàng cũng lo lắng nếu Lâm Thiên Tuyết cùng Chân Khả Nhân cứ tiếp tục đánh người như vậy thì sẽ xảy ra nhân mạng. Vì vậy nàng nói: "Đủ rồi đủ rồi, tiểu Tuyết, Chân Khả Nhân, mau dừng tay đi, coi chừng chết người thì không thể vãn hồi được đâu." "Hắn vốn đáng chết mà, con đá chết hắn, hừ, hắn dám bắt cóc con. Lúc ấy ở trên xe con rất sợ hãi, con tuyệt đối sẽ không tha cho tên hỗn đãn này đâu!" Lâm Thiên Tuyết thở hổn hển nói. Sau khi hai mỹ nữ liên tục động tay động chân một hồi, chỉ trong chốc lát liền cảm thấy mệt, chỉ đành tạm thời ngừng tay thở một chút, Chân Khả Nhân hận nói: "Nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa tiếp tục đập nó!" (Ác, thật sự quá ác, đúng là đệ tử SM của Vũ mà) Đại hán mặt sẹo bị chỉnh đến nỗi người không ra người vừa nghe xong, trong lòng nhịn không được kêu cha gọi mẹ, trong miệng đau khổ cầu xin tha thứ nói: "Cầu xin các người tha cho ta đi, chuyện đó thật sự chỉ là hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm mà...... Đại...... Đại tỷ, em không phải bắt cóc chị đâu, em chỉ...... Đùa.... Chỉ đùa với chị một chút thôi, thật mà!" "Ta phi! Ai là đại tỷ của ngươi? Ta bộ già lắm hay sao? Thật là đáng ghét mà, đá chết cái con mắt tầm nhìn hẹp của ngươi!" Lâm Thiên Tuyết tức giận giơ chiếc giày cao gót trên chân lên giẫm xuống phía đại hán mặt sẹo (Giẫm cái gì nhỉ @[email protected]!) Phương Dật Thiên thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, thầm nghĩ đại hán mặt sẹo này nói cái gì không nói, khi không lại xưng Lâm Thiên Tuyết là đại tỷ, rõ ràng là ngứa đòn rồi mà. Bất quá, hắn cũng không thể tiếp tục nhìn Lâm Thiên Tuyết cùng Chân Khả Nhân tiếp tục hồ đồ nữa, vì kế tiếp hắn còn có chuyện rất trọng yếu muốn hỏi đại hán mặt sẹo. Bởi vậy hắn lên tiếng nói: "Đủ rồi! Hai người phát tiết thì cũng phát tiết đủ rồi, trước tiên vô xe nghỉ ngơi đi, anh còn có chuyện muốn hỏi bọn hắn." "Còn xa lắm mới đủ, hắn ghê tởm như vậy, em phải đá chết hắn mới hả hận!" Lâm Thiên Tuyết tức giận nói. "Nói như vậy em muốn giết chết hắn mới chịu cam tâm sao? Tốt lắm, vậy anh đưa đao cho em, em một đao giết chết hắn đi!" Phương Dật Thiên ngữ khí lạnh lẽo nói. Lâm Thiên Tuyết ngẩn ra, nhìn sắc mặt của Phương Dật Thiên một chút, lại nhìn khảm đao to bự Phương Dật Thiên đưa qua, nàng thật đúng là không dám đưa tay ra tiếp, ngập ngừng nói: "Em... Em đá chết hắn mới hả giận, chẳng lẽ không thể sao?" "Có thể! Em mới vừa rồi đã đá hắn lúc anh chặn lại sao? Được rồi, ngoan nghe lời, vô xe nghỉ ngơi đi, anh còn có chuyện muốn hỏi bọn chúng." Phương Dật Thiên cơ hồ là dùng miệng ra lệnh nói. "Anh...... Anh hỏi bọn chúng thì cứ việc hỏi đi, em đứng ở một bên không quấy rầy, việc gì phải đuổi bọn em đi vào xe cơ chứ?" Lâm Thiên Tuyết không tình nguyện nói. "Bởi vì đây là mệnh lệnh của anh!" Phương Dật Thiên gằng giọng nói từng chữ, sau đó đảo mắt nhìn về phía Tiêu di, ngữ khí hòa hoãn nói, "Tiêu di, người mang các nàng lên xe nghỉ ngơi đi." Ánh mắt của Tiêu di tràn ngập nhu tình nhìn về phía Phương Dật Thiên, nàng nhìn ra được Phương Dật Thiên khẳng định là có việc nên mới nói như vậy. Nàng liền lôi kéo cánh tay của Lâm Thiên Tuyết cùng Chân Khả Nhân, nói: "Tiểu Tuyết, Chân Khả Nhân, đi thôi, chúng ta lên xe nghỉ ngơi trước!" "Phương Dật Thiên...... Anh... Anh dựa vào cái gì mà ra lệnh cho em?" Lâm Thiên Tuyết trong lòng nhất thời cảm thấy cực kỳ ủy khuất, vốn tâm tình của nàng đã rất tức giận, sau khi nghe được ngữ khí lạnh như băng của Phương Dật Thiên, thoáng cái cơn tức giận vừa mới hạ xuống một ít lại tăng lên nữa, trong lòng cảm giác vô cùng ủy khuất. "Đây là quyền lợi phụ thân em cho anh!" Phương Dật Thiên lờ mờ nói. "Anh...... Được, em đi!" Lâm Thiên Tuyết trong lòng tức khí, dẫn đầu hướng vào trong xe đi tới. Ánh mắt của Chân Khả Nhân có chút phức tạp nhìn Phương Dật Thiên, gương mặt xinh đẹp tinh xảo cũng vẫn là lãnh ngạo như thế. Cuối cùng nàng cũng đuổi theo Lâm Thiên Tuyết hướng vào trong xe. "Phương Dật Thiên, lần này cám ơn ngươi nhiều." Tiêu di chân thành nói. Phương Dật Thiên không nói gì, Tiêu di nìn Phương Dật Thiên liếc mắt một cái rồi hướng về phía xe đi tới. Phương Dật Thiên nhìn thân ảnh cao gầy nổi bật của Lâm Thiên Tuyết đi ở phía trước, trong lòng khẽ thở dài một cái, âm thầm nói: "Tiêu di, tiểu Tuyết, không phải tôi không muốn cho các người ở bên cạnh xem, chỉ vì sự việc bắt cóc lần này không hề đơn giản. Tôi chỉ sợ những gì thu được từ miệng đại hán mặt sẹo sẽ khiến các người cả ngày hoảng sợ lo lắng đề phòng, cho nên tôi chỉ còn cách đem thông tin sự việc biết được điều chỉnh lại rồi nói với các người thôi!"