Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 243: 243





Chỉ nghĩ vậy thôi, cô ta lại nhanh chóng nói với Tiêu Sách: "Cảm ơn!"
Tiêu Sách nghiêm mặt nói: "Bây giờ không phải là lúc nói cảm ơn, bên ngoài có sát thủ, ở hướng chín giờ trên mái nhà của nhà máy, cách chúng ta hai trăm năm mươi mét.

Tạm thời tôi chỉ có thể nhìn thấy được như thế, nhưng cảm thấy không chỉ có bấy nhiêu đâu.

Cô đừng ló đầu ra, đừng để cho sát thủ có thể ngắm bắn!"
"Vậy bây giờ làm sao?"
Vốn dĩ Thiên Diệp chưa từng trải qua trường hợp căng thẳng như này, lần này còn dùng cả súng trường ngắm bắn, nhất thời cũng không biết làm sao, chỉ có thể nhìn Tiêu Sách mà cầu cứu.

Tiêu Sách rất bình tĩnh, nhanh chóng nói: "Kẻ địch ở trong tôi, chúng ta ở ngoài sáng, không thể hành động lỗ mãng! Cô qua chỗ cô chủ mình đi, giúp đỡ cô ta lập tức lưu lại dữ liệu.

Hành động của cô ta bị lộ rồi, chỗ này không thể ở lại được nữa, chúng ta phải lập tức rời đi.

Nơi này giao lại cho tôi, tôi sẽ tìm ra tất cả vị trí của sát thủ!"

"Được! Anh cẩn thận!" Thiên Diệp nhận được chỉ thị cũng lập tức không phí lời thêm, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Cao Cấn Băng.

Trước tình huống căng thẳng như vậy, mặc dù Cao Cấn Băng vẫn không tình nguyện rời đi vì thí nghiệm vẫn chưa làm xong, nhưng mà cũng không thể ở lại được nữa, lập tức bắt đầu lưu lại dữ liệu.

"Nhanh lên đi!" Tiêu Sách thúc giục, anh lấy từ trong túi ra một cái bao tay mang vào, sau đó lấy ra một cái đinh sắt.

Từ sau sự việc ngoài ý muốn xảy ra trước đó, Tiêu Sách vẫn luôn chuẩn bị một cái găng tay bên mình, để đảm bảo lúc giết người bằng đinh sắt thì sẽ không để lại dấu vân tay.

"Cần năm phút!" Cao Cấn Bằng không ngẩng đầu lên mà nói.

Tiêu Sách lập tức nhíu mày.

Năm phút, quá lâu!
Trong khoảng thời gian đó, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng anh cũng biết, muốn bảo Cao Cấn Băng từ bỏ những dữ liệu đó cũng là chuyện không thể nào.

Anh ló đầu ra lần nữa, nhanh chóng kiểm tra thử tình hình bên ngoài, sau đó rụt đầu trở về.

Ngẫm nghĩ một lúc, anh mở miệng nói: "Các cô nhanh lên chút đi, chỗ này phòng thủ không tốt, tôi ra ngoài chặn bọn chúng, năm phút sau nhớ nghe chỉ thị của tôi."
Nói xong, cũng mặc kệ Cao Cấn Bằng và Thiên Diệp có nghe rõ được không, Tiêu Sách đã lập tức xoay người, từ phòng thí nghiệm ở lầu ba lộn ra ngoài ban công.

Đoàng!
Cả người của anh vừa mới lộn ra ngoài, trong nháy mắt đang vang lên một tiếng súng.


Vách tường ở lầu ba đã lập tức xuất hiện một lỗ đạn to tướng, chỉ có điều chưa bắn trúng người Tiêu Sách.

Tiêu Sách nhanh chóng tiếp đất, lộn một vòng né đòn tấn công qua tới chỗ nấp bên kia, sau lại khẽ hừ lạnh một tiếng.

Sát thủ cách anh tới hai trăm năm mươi mét, khoảng cách này quá xa, Tiếu Sách lại tay không tấc sắt, rất khó mà để đối phó được với người kia.

Chỉ có mạo hiểm tới gần, anh mới có thể giải quyết được sát thủ.

Chuyện này cũng không có gì khó với Tiêu Sách, cách bố trí trong nhà máy phức tạp, đầu đầu cũng có chỗ để nấp, có thể dễ dàng lợi dụng đặc thù địa hình đó mà tiếp cận sát thủ.

Huống chi trước đây, anh cũng đã từng trải qua mấy chuyện như đương đầu với súng đạn, san bằng địa hình này rồi.

Anh xác định sát thủ vẫn không có rời khỏi chỗ cũ, nhanh chóng bắt đầu chạy về phía trước.

Tiêu Sách vẫn luôn tận dụng lợi thế về địa hình mà nấp, vốn dĩ không cho sát thủ có cơ hội nổ súng.

Rất nhanh sau đó, anh đã tiếp cận được ở khoảng cách tầm trăm mét, dọc theo đường đi vẫn luôn nghe tiếng súng nổ, nhưng cũng đều không uy hiếp được anh.


Tiêu Sách nhếch mép, anh cảm thấy kỹ thuật của tên sát thủ này không thành thạo lắm, có hơi run tay, không chừng lại còn là một sát thủ gà mờ không chuyên nghiệp.

Hẳn là một tên lính mới!
Sau khi tới gần, anh bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Chỉ cần nhích gần thêm chút nữa, vậy sẽ có thể dễ dàng giải quyết đối phương.

Nhưng vào lúc này, tên sát thủ nằm ở mái nhà của nhà máy cảm thấy không làm gì được Tiêu Sách, đột nhiên thu súng lại đứng lên.

Tưởng rằng tên sát thủ này muốn bỏ chạy, thế nhưng đối phương lại không chỉ không chạy, ngược lại còn mở đèn pin cầm tay ra chiếu vào mặt của mình, Tiêu Sách lập tức nhìn ra được khuôn mặt của người kia.

Chính là...!Hoàng Mãnh!.