Dương Chí Viễn nói xong, bảo một người trung niên ở đằng sau mình lên đây, cười nói: “Đây, chính là ông ta! Ông ta vừa dễ dàng đánh bại đội xe nòng cốt của Hội thương mại Mộc Tháp, vô cùng dễ dàng, bỏ xa người kia bảy tám giây!”
Vẻ mặt Dương Chí Viễn đắc ý nói, anh ta vốn dĩ tưởng rằng sau khi Úc Bội Hân nghe thấy sẽ rất vui vẻ, nhưng rất nhanh anh ta đã phát hiện ra, sắc mặt của cô không hề có chút thay đôi.
Chỉ thấy Úc Bội Hân nói: “Ồ, vậy đúng là rất giỏi, nhưng bây giờ tôi không cần tay đua nữa, nên anh mời về đi.”
Dương Chí Viễn nghe thấy, đột nhiên nhíu mày, sau đó nhìn Tiêu Sách một cái, sắc mặt nghiệm lại, nói: “Bội Hân, trưa hôm nay em vẫn chưa tìm được tay đua, bây giờ đã tìm được rồi à? Chẳng là là anh ta sao?”
Úc Bội Hân nghe thấy, không nói gì, nhưng vào trong mắt của Dương Chí Viễn thì lại là ngầm thừa nhận.
Đáy mắt Dương Chí Viễn sâu thẳm, đột nhiên lóe qua một tia sáng lạnh lùng, chỉ là không bị Úc Bội Hân nhìn thấy. Anh ta đứng đối diện với Tiêu Sách, đưa tay ra nói: “Là tay đua được Bội Hân nhìn trúng, xem ra chắc anh cũng có chút bản lĩnh, nếu Bội Hân đã nhìn trúng anh, vậy thì anh phải biểu hiện cho tốt đấy.”
Lúc anh ta nói chuyện, đầu hơi ngẩng lên, hận không thể ngước mũi lên tận trời.
Rõ ràng là anh ta không hề để Tiêu Sách vào mắt, không hề xem Tiêu Sách thành người cùng đẳng cấp mà đối xử, giọng điệu lúc nói chuyện khiến người khác rất không thích.
- Ít nhất, Tiêu Sách rất không thích kiểu người này.
Nhìn bàn tay mà Dương Chí Viễn đưa ra, Tiêu Sách cười nhạt một cái, sau đó vón tờ giấy ăn vừa lau khoé miệng thành một cục, rồi để vào lòng bàn tay của Dương Chí Viễn.
Sau đó, Tiêu Sách mở miệng nói với Úc Bội Hân: “Cô Úc, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây, có gì chúng ta liên lạc sau.”
Nói xong, Tiêu Sách chuẩn bị rời đi.
“Anh đứng lại cho tôi!”
LU
Nhưng không đợi Tiêu Sách cất bước, một giọng nói lạnh lùng đã truyền đến.
Dương Chí Viễn phẫn nộ ném đi tờ giấy ăn trong lòng bàn tay, mặt anh ta tràn đầy vẻ ghét bỏ, ánh mắt tức giận trừng Tiêu Sách,
“Nhóc con, mày mẹ nó muốn chết sao? Mày có biết tao là ai không!” Dương Chí Viễn cắn răng nói.
“Anh là ai?” Tiêu Sách bình thản hỏi.
“Tao là..”
“Được rồi, tôi biết rồi, mặc kệ anh là ai tôi cũng không có hứng thú làm quen với anh, tránh ra.” Không đợi Dương Chí Viễn nói xong, Tiêu Sách đưa tay ra đẩy nhẹ một cái đã đẩy Dương Chí Viễn qua một bên.
Dương Chí Vẫn trông khá cao to, lại thường hay luyện tập nên anh ta nghĩ rằng sức lực của mình cũng không tệ, nhưng ở trước mặt Tiêu Sách, anh ta lại giống như miếng rèm treo trên cửa vậy.
Đẩy nhẹ một cái đã văng ra.
Thậm chí Dương Chí Viễn suýt nữa đã ngã xuống đất, việc này khiến anh ta bỗng nhiên tức sôi gan. Anh ta lớn từng tuổi này, trước giờ chưa từng có ai dám đối xử với anh ta như vậy.
Không chỉ xem thường anh ta, mà còn nhét giấy ăn đã lau miệng vào lòng bàn tay anh ta, sỉ nhục anh ta, bây giờ lại còn đẩy anh ta ra!
Làm sao một Dương Chí Viễn kiêu ngạo có thể nhịn được chuyện này, anh ta đột nhiên tức giận hét lên: “Nhóc con, tao mẹ nó gi3t chết mày, đánh nó cho tao! Đánh chết nó cho tao!”
Dương Chí Viễn nói xong, hai vệ sĩ mà anh ta dẫn đến đã bắt đầu ra tay.
Bọn họ huơ đấm tay to lên, đánh thẳng lên đầu của Tiêu Sách, nếu một người bình thường bị đánh trúng, có lẽ bị chấn động não là nhẹ, hoặc không thì rất có thể sẽ bị đánh chết.
Tiêu Sách hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh.