“Tiêu Sách, anh... anh uống trà đi.” Trầm Y hơi thận trọng nói.
Tiêu Sách cười nhạt một tiếng, cũng không nghĩ gì nhiều, nói: “Làm Phó tổng giám đốc đã quen chưa? Có nguyên lão nào trong công ty không phục, tỏ sắc mặt cho cô xem không? Cô cứ nói với tôi, tôi trở về nói một tiếng với Cao Cấn Bằng, bảo cô ấy xử lý bọn họ, tôi nghĩ bây giờ Cao Cẩn Băng cũng sẽ nể mặt mà nghe vài lời của tôi.”
“Không có, mặc dù tôi mới ngồi lên vị trí này có một ngày, nhưng mọi người trong công ty đều rất phối hợp với tôi.” Trầm Y mở miệng nói.
Nói xong, vẻ mặt có cảm khái nhìn Tiêu Sách. Hai tháng trước, cô thật sự không ngờ được rằng nhờ có Tiêu Sách, mình sẽ ngồi lên được vị trí Phó tổng giám đốc của Dược phẩm Tinh Quang.
Thậm chí đến nhà của cô bây giờ cũng là vì nhờ có Tiêu Sách mới có được.
Nếu không, cho dù cô có là Phó tổng giám đốc của Dược phẩm Tinh Quang, không có mười mấy hai mươi năm phấn đấu cũng rất khó dành dụm đủ tiền để mua được căn nhà như bây
giờ.
Có thể nói, nhờ có Tiêu Sách, số phận của cô đã hoàn toàn thay đổi.
Nếu nói về sự cảm ơn đối với Tiêu Sách, Trầm, cảm thấy chỉ lời nói đã không đủ để diễn tả, Vì vậy đến bố mẹ của cô cũng cảm thấy nếu hai người ở bên nhau thì thật tốt.
Như vậy, mọi người trở thành người một nhà, cũng sẽ không cần nhắc đến những lời cảm ơn này nọ nữa.
Nhưng Trầm Y biết, Tiêu Sách vẫn chưa quên người kia, dù sao bây giờ anh là thân tín của Cao Cấn Bằng, cũng là người đáng tin cậy bên cạnh Cao Cấn Bằng.
Trầm Y cho dù có tự tin đến thế nào cũng không thể nào cảm thấy mình đẹp hơn và tài giỏi hơn Cao Cấn Bằng.
Có lẽ, thử duy nhất khiến cô hơi tự tin là thân hình của cô.
Sau đó, Tiêu Sách và cả nhà Trầm Y ăn một bữa cơm phong phú. Trong lúc đó, bố Trầm và mẹ Trầm đã nói rất nhiều lời cảm ơn, mời rượu Tiêu Sách hết ly này đến ly khác.
Bởi vì hai người họ là bề trên, Tiêu Sách cũng không thể nào từ chối, nên trong bữa cơm, anh đã uống đến hơi choáng váng.
Mà lúc này, mẹ Trầm lại ra hiệu cho bố Trầm, mở miệng nói: “Tiêu Sách, cháu ngồi ở đây một lát, bác và bác trai cháu xuống lầu tản bộ hai tiếng, cháu và Tiểu Y cử trò chuyện.”
Nói xong, hai người không quan tâm đ ến Trầm Y đang đỏ mặt, cùng nhau đi ra ngoài, còn đóng cửa lại cho hai người.
Lúc này, mặt Trầm Y đỏ bừng lên, một phần là vì cô cũng đã uống một chút rượu đỏ, một phần là vì xấu hổ.
Làm sao cô không hiểu ý của bố mẹ chứ, cô nhịn không được mà thấy hơi cạn lời.
Cô là một trinh nữ đấy, cho dù bố mẹ có muốn tác hợp cho cô và Tiêu Sách thì cũng không cần phải trực tiếp như vậy chứ?
Làm gì có ai làm bố mẹ như vậy chứ, cô cũng đều phải là bà cô già không gả đi được đâu!
Nhưng nhìn Tiêu Sách đang ngồi trên sofa, ngoại trừ sự xấu hổ rụt rè, Trầm, không hề có suy nghĩ mâu thuẫn nào, thậm chí còn cảm thấy có bố mẹ biết nhìn xa trông rộng như vậy cũng rất tốt.
Cô cảm thấy, chắc chắn là Tiêu Sách cũng hiểu ý của bố mẹ cô rồi.
Vậy anh có suy nghĩ thế nào?
Trên thực tế, bây giờ Tiêu Sách cũng có hơi ngơ ngẩn.
Nếu trước đó lúc anh nói chuyện với bố Trầm và mẹ Trầm, anh đã âm thầm cảm nhận được hai người họ đang tác hợp cho Trầm ĩ, nhưng anh lại không dám chắc chắn. Nhưng bây giờ, cho dù Tiêu Sách có là đồ ngốc thì cũng hiểu rõ ý của bố Trầm và mẹ Trầm.
Bọn họ nghĩ đủ mọi cách để tạo ra cơ hội tiếp xúc riêng cho anh và Trầm Y, trước đi ra khỏi cửa còn nói rõ ràng là hai tiếng sau bọn họ mới về.
Đây rõ ràng là đang nói với Tiêu Sách, anh có hai tiếng đồng hồ, có thể xảy ra chuyện gì đó với con gái của bọn họ không?
Làm gì có ai làm bố mẹ như thế này chứ!
Tiêu Sách hơi ngẩn người, nhưng sau khi ngẩn người, anh lại cảm thấy mặt anh hơi nóng ran, dù sao anh đã có thể nghe hiểu lời của bố Trầm và mẹ Trầm, thì chắc chắn Trầm Y cũng có thể nghe hiểu.
Tiêu Sách không nhịn được mà nhìn Trầm, một cái, phát hiện quả nhiên cô đang đỏ mặt xấu hổ.
Hầu hết của Tiêu Sách động đậy, đột nhiên cảm thấy bầu không khí lúc này tràn đầy hơi thở mờ ám không màu không mùi đang bay lơ lửng giữa hai người.