Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 313: Tôi đi lấy khăn cho anh."



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảm nhận được ly trà trong tay sắp đổ, Trầm, đột nhiên hoảng hốt, muốn giữ vững nó lại. 

Nhưng kết quả lại là, không chỉ không giữ vững được ly trà trong tay, cơ thể của cô còn mất thăng bằng, cô hét lên một tiếng, nhìn thấy mình sắp ngã xuống. 

Lúc này, Tiêu Sách nhanh tay nhanh mắt, trong phút chốc đã đỡ cô lại. 

Tay của Tiêu Sách đỡ lấy phía sau lưng của Trầm ĩ, khiến cô bỗng chốc ngã vào trong lòng anh, bởi vì Tiêu Sách đang ngồi, nên cả người cô đều đang đè lên người anh. 

Mà phần ngực của Trầm Y lại đè đúng ngay lên mặt Tiêu Sách. 

Trong khoảnh khắc đó, Tiêu Sách chỉ cảm thấy mình nghẹt thở rồi, một mùi thơm khiến người khác mê đắm xộc vào mũi anh, khiến anh bỗng chốc ngẩn ra. 

Anh vẫn luôn biết rằng thân hình của Trầm Y rất đẹp, đẹp đến khiến người khác trợn mắt há mồm, gây tác động mạnh đến thị giác. 

Nhưng cho đến bây giờ, khi Tiêu Sách thật sự tiếp xúc... Ít nhất là sau khi dùng mặt tiếp xúc, anh mới biết có khi những gì mắt nhìn thấy cũng chưa chắc là thật. 

Bởi vì ngực của Trầm Y còn to hơn những gì anh tưởng tượng! 

Vừa to vừa mềm! 

Tiêu Sách ngây ra, đến mức ly trà trong tay Trầm Y đổ lên quần anh, anh cũng không hề có phản ứng gì. 

Mà lúc này, không chỉ Tiêu Sách ngẩn người, đến Trầm Y cũng ngây ra. Cảm giác của cô còn rõ ràng hơn Tiêu Sách nhiều, dù sao mặt của anh đang tiếp xúc với bộ phận nhạy cảm của cô. 

Trong khoảnh khắc đó, sự ửng đỏ vừa mới biến mất lại xuất hiện trên mặt cô lần nữa. 

Thậm chí còn lan ra đến cổ, lan ra toàn thân. 

Cô ngây ra một lúc, sau đó mới vội vàng hoảng loạn đứng dậy. Tiêu Sách cuối cùng cũng có không gian để hít thở, nhưng trong lòng anh lại không nhịn được có cảm giác hơi mất mát. 

Mặt Trầm Y đỏ bừng, lúc này có chỉ hận không thể tìm một khe hở để chui vào. 

Bầu không khí mờ ám mà lúc nãy cố lấy nước lạnh để rửa mặt mới đ è xuống được, trong phút chốc lại bắt đầu lan toả, khiến cô gần như không có mặt mũi để nhìn ai, cô cúi thấp đầu cắn chặt môi. 

Lúc này, Tiêu Sách mới kêu đau một tiếng. 

Trà mà Trầm Y rót là trà nóng, kết quả lại làm đổ lên phần đùi trên quần của Tiêu Sách, chỉ cách đũng quần một khoảng nhỏ, suýt nữa đã làm phóng cậu em nhỏ của anh rồi. 

Trầm Y thấy như vậy, đột nhiên cũng trở nên hoảng loạn. 

Cô cũng không nghĩ gì nhiều, bỗng chốc cúi người xuống, muốn lau khô nước nóng trên quần Tiêu Sách. 

“Xin lỗi, xin lỗi... Tiêu Sách, tôi không cố ý, anh không bị phòng chứ? Xin lỗi..." Trầm Y vừa lau vừa hoảng loạn nói. 

Còn Tiêu Sách lúc này thì run người lên một cái. 

Mặc dù đôi tay của Trầm Y đang lau phần đùi của anh, nhưng bởi vì quá hoảng loạn, cô không chỉ đụng vào bộ phận quan trọng nhất của anh một lần! 

Bầu không khí vốn dĩ đã mờ ám, bị Trâm Y làm một trận thế này, Tiêu Sách đột nhiên cảm thấy thay đổi. 

Trong một phút giây nào đó, Trầm Y cũng đã nhận ra... 

Đầu tiên cô ngây ra một lúc, sau đó cơ thể đột nhiên cứng lại, mắt trợn tròn nhìn chằm chằm bộ phận đó, bàn tay giơ lên trong không trung, không dám đặt xuống nữa. 

“Tôi... tôi không sao, tự tôi làm là được rồi.” 

Tiêu Sách hơi cong người che đi sự xấu hổ của mình, gương mặt nóng lên. 

“Được... được.” 

Trầm Y hoảng loạn đứng dậy, vô cùng luống cuống, đi cũng không phải, mà ở lại cũng không phải... 

“Tôi... Tôi đi lấy khăn cho anh." 

Cuối cùng, cô hoảng loạn chạy trối chết vào nhà vệ sinh, trốn chạy lần nữa. 

Tiêu Sách cười khổ, anh cảm thấy anh không thể ở lại nhà Trầm Y thêm nữa, nếu không lỡ xảy ra thêm một lần ngoài ý muốn, hai người sẽ lau súng cướp cò mất. 

Đợi Trầm Y đem khăn đến, Tiêu Sách lau sạch vết nước trên quần của mình, sau đó chủ động nói: “Trầm Y, thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi về trước đây.” 

“Hả? Anh về à? Được... Được.” 

Đầu tiên Trầm Y hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu nói, cúi đầu để Tiêu Sách không nhìn thấy vẻ mặt của mình, cũng không biết là cô cảm thấy thất vọng mất mát, hay là thở phào một hơi. 

Tiêu Sách cũng không nghĩ nhiều, lại càng không dám ở lại thêm nữa. 

“Cô không cần tiên tôi đâu, tôi tự về là được rồi.” 

“Được... Vậy, lần sau gặp” Trầm Y nhỏ giọng nói. 

“Ừm, lần sau gặp.” 

Tiêu Sách nói xong, đi ra khỏi nhà Trầm Y. Sau khi vào thang máy, anh mới nặng nề thở ra một hơi, nhưng trong lòng lại đột nhiên cảm thấy hơi hối hận. 

Cơ hội tốt thế này, thế mà anh lại sợ! 

Nếu để anh đến một lần nữa... có lẽ anh vẫn sẽ sợ. 

Sớm biết vậy thì anh đã uống nhiều rượu hơn rồi! 

Trong lòng Tiêu Sách nghĩ vậy, nhưng anh đã đi ra khỏi nhà Trầm Y rồi, cũng không thể nào quay lại được, anh chỉ đành đi ra khỏi khu chung cư, bắt một chiếc taxi trở về khu nhà ở chuột. 

Khu nhà ổ chuột đều ở đường bùn lầy, tài xế taxi không chịu chạy vào, Tiêu Sách chỉ đành xuống xe ở bên ngoài rồi từ từ đi bộ vào trong.