Vừa nói xong, ba người đàn ông trung niên bên cạnh anh ta đều hành động.
Ba người tiện tay huơ lấy cờ-lê, gây thép ở trên đất bao vây Tiêu Sách với vẻ mặt u ám.
Phương Bác không màng tới bèn lùi lại hai bước, trên mặt ngập tràn ý cười.
Anh ấy không hề lo lắng cho Tiêu Sách chút nào, ngược lại còn nhìn về phía ba người kia bằng ánh mắt mỉa mai, chế giễu.
Thực lực của Tiêu Sách mạnh như thế nào thì Phương Bác không biết, anh ấy chỉ biết là ba người này nhất định là tới công chuyện rồi.
Đừng nói là ba người này, cho dù có nhiều hơn gấp ba lần đi nữa cũng chỉ e là không đủ cho Tiêu Sách đánh.
Bọn họ lựa chọn ra tay với Tiêu Sách, quả đúng là thiêu thân đâm đầu vào lửa, tìm đường chết!
Nhưng thật đáng tiếc, ba người ở trước mặt của Tiêu Sách hiện tại đều không biết.
Bọn họ bao vây Tiêu Sách, lập tức cười lạnh nói: "Nhóc con, mày dám lo chuyện bao đồng, hôm nay phải dạy cho mày hiểu ra được chút đạo lý.
Lần sau, mẹ nó nhớ sáng mắt ra một chút!"
Nói một câu khách sáo xong, cả ba lập tức đồng loạt ra tay.
Một người đàn ông trung niên huơ cờ-lê lên gõ về phía chân của Tiêu Sách, hai người còn lại thì nện vào phía sau lưng của anh, động tác đều cực kỳ tàn độc.
Nếu như đổi lại là một người khác, hôm nay khẳng định là bị thương tới phải nhập viện rồi.
Nhưng, sắc mặt của Tiêu Sách thậm chí còn không có chút biến đổi, anh nhấc chân đạp một cái.
Dì Hàn rời đi vốn đã khiến tâm trạng của anh không được tốt, hiện tại ba người này còn ra tay tàn nhẫn như vậy lại vừa vặn để anh có cơ hội mà xả hết bực bội trong lòng.
Một đạp này của anh nhắm thẳng vào người đàn ông trung niên đang vung cây cờ-lê kia.
Trong chớp mắt, cờ-lê bị Tiêu Sách đạp rời khỏi tay, còn hổ khẩu trên tay của người đàn ông trung niên đó cũng trực tiếp bị căng nát ra.
Một đòn cực mạnh này dường như đã đạp cây cờ-lê bị biến dạng, phát ra âm thanh kim loại vặn vẹo rất khó nghe.
Người đàn ông trung niên càng la hét thảm thiết hơn, ôm lấy hổ khẩu mà run cầm cập, dường như xương đã nứt luôn rồi.
Mà Tiêu Sách lại không mềm lòng, vốn không hề thu hồi lại động tác của mình.
Đòn đá chân đó quét ngang qua lập tức khiến gây thép trong tay của hai người đàn ông còn lại biến dạng.
Cơ thể của hai người đàn ông trung niên đó cũng bị chấn động mà bay ngược ra ngoài, hổ khẩu nứt toạc ra.
Đối diện với màn chuyển biến bất ngờ này, ngoại trừ Phương Bác vốn đã dự tính được từ trước, sắc mặt vẫn như thường ra thì hai người Anh Dương và Cố Minh đều suýt chút rơi luôn cả trong mắt ra ngoài.
Dường như chỉ là trong chớp nhoáng, ba người đàn ông trung niên đang rất muốn dạy dỗ Tiêu Sách kia đều ngã rạp ra trên đất mà kêu la.
Mà Tiêu Sách vốn chẳng buồn quan tâm tới bọn họ, anh quét mắt về phía Anh Dương, lạnh nhạt nói: "Vừa rồi mày nói muốn đánh gãy chân tạo đúng không? Giờ tới đi."
Anh Dương giật bắn mình, lúc này làm gì còn có chút kiêu ngạo nào nữa.
Anh ta mỉm cười làm lành, nói: "Người anh em, người anh em à, tôi khi nãy chỉ là nói giỡn thôi.
Mọi người không thì không oán, tôi đi đây, đi liền đây."
Nói xong, anh ta nghiêng người cẩn thận nhích từng chút mà rời đi.
Tiêu Sách cười lạnh nhìn anh ta, nhưng cuối cùng cũng không có ra tay.
Chuyện quan trọng bây giờ là tìm thấy dì Hàn, thằng nhóc này đã tự biết sợ rồi thì cũng không cần phải làm khó dễ thêm nhiều nữa.
Nhưng, Tiêu Sách không có dự định ra tay cũng không có nghĩa là người khác không có ý định ra tay.
Nhìn thấy Anh Dương muốn rời khỏi, Cố Minh đột ngột bật dậy, ngay lập tức xông tới đạp một cước lên mông của Anh Dương khiến người kia ngã rạp ra trên đất.
Cậu cười ha hả nói: "Dương Bình, nhóc con nhà mày vẫn cũng biết sợ à!"
Sắc mặt của Anh Dương rất khó coi, muốn bùng nổ ngay lập tức.
Nhưng thoáng nhìn Tiêu Sách ở bên cạnh, cuối cùng miễn cưỡng mà dằn xuống.
Anh ta cắn răng nhìn thoáng qua Cố Minh, sau đó nhanh chóng đứng dậy rời đi.