Hàn Tô đi vào giữa phòng, đối mặt với người đàn ông da đen.
Lúc này người đàn ông da đen đã không còn vẻ ung dung, ngạo mạn như lúc đối mặt với Long Ngũ, Long Thất nữa, mà lộ vẻ cực kỳ ngưng trọng, nhìn chằm chằm mặt Hàn Tô.
“Vừa rồi anh đã đánh hai trận, đã không phải là đối thủ của tôi nữa, hãy nhận thua đi.” Hàn Tô ngạo nghễ nói.
Lời của ông ta lập tức khiến cho Lâm Vân và Lâm Bán Thanh cảm thấy vô cùng hả giận. Sự cuồng ngạo trước đó của người đàn ông da đen ép bọn họ không thở nổi. Bây giờ Hàn Tô đã tới, quả nhiên mở mày mở mặt.
“Còn chưa đánh, thắng thua vẫn chưa định!” Người đàn ông da đen nghe ra sự khinh thường trong lời nói của Hàn Tô, lập tức đen mặt.
Ông ta cũng không nhiều lời, trực tiếp ra tay. Trong nháy mắt, dường như thân thể của ông ta đã phồng lên vài vòng, một bình phong mạnh mẽ lao về phía Hàn Tô.
Cảnh này lập tức khiến cho sắc mặt của Lâm Vân và Lâm Bán Thanh đều thay đổi, trái tim dâng lên đến cổ họng.
Bởi vì trước đó, người đàn ông da đen đã dùng chiêu này dễ dàng đánh bại Long Ngũ. Mặc dù bọn họ biết Hàn Tô mạnh hơn Long Ngũ, nhưng cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
20
“Cẩn thận!”
Lâm Bán Thanh chỉ kịp hét lên một từ cẩn, thì lập tức nhìn thấy người đàn ông da đen đã bay ngược ra sau với tốc độ nhanh hơn, cơ thể ông ta đập mạnh xuống đất.
Mà lúc này, từ thân của cô ấy mới vừa phát ra khỏi miệng.
Cô ấy lập tức trợn mắt há hốc mồm nhìn Hàn Tô, cuối cùng cũng không thể duy trì vẻ mặt lạnh như băng của mình nữa, mà lập tức tràn đầy vẻ kinh ngạc và phấn khởi.
“Khí công! Đây nhất định là khí công!”
Lâm Bán Thanh hết sức phấn khởi, cũng vô cùng khẳng định Hàn Tô nhất định đã thi triển khí công, mới có thể dễ dàng đánh bại người đàn ông da đen.
“Tiên Thiên Công!”
Nhưng lúc này Hàn Tô lại không hề cảm thấy vui vẻ vì đánh bại người đàn ông da đen một cách dễ dàng, mà trái lại càng ngưng trọng hơn.
“Không sai, quả thật là Tiên Thiên Công.”
Lúc này, có một người trung niên bước ra từ sau lưng Vưu Chính. Ông ta cười khẽ, nhìn Hàn Tô, không hề cảm thấy lo lắng vì đồng bọn của mình bị Hàn Tô đánh bại.
Ông ta thản nhiên nói: “Nghiêm túc mà nói, chúng tôi còn phải gọi anh Hàn Tô đây một tiếng đàn anh mới đúng. Tiên Thiên Công của đàn anh đã luyện đến tứ chi, sức lớn như hổ, nhanh nhẹn như báo. Chỉ đáng tiếc, năm đó thầy của chúng ta chỉ dạy anh một nửa Tiên Thiên Công, khiến anh nhiều nhất cũng chỉ luyện được đến trình độ này thôi.”
“Thầy của cậu? Thầy của cậu là Lâm Kiệt?!” Sắc mặt Hàn Tô chợt biến.
“Ngoài thầy Lâm Kiệt ra, hiện giờ trên thế giới còn có ai biết Tiên Thiên Công nữa? Chỉ đáng tiếc, năm đó thầy dạy anh Tiên Thiên Công, anh lại phản bội ông ấy. Lần này, chúng tôi đến đây để thay thầy thanh lý môn hộ!”.
“Hàn Tô, đã luyện Tiên Thiên Công đến bách huyệt ở tứ chi, không thể không nói thiên phú của anh không tệ. Nếu như cho anh bản Tiên Thiên Công hoàn chỉnh, chúng tôi cũng chưa chắc có thể làm gì được anh. Chỉ đáng tiếc... khà khà...”
Người trung niên trêu tức xong, đột nhiên nhìn chằm chằm Hàn Tô một cách âm hiểm.
Hàn Tô lùi về sau ba bước, sắc mặt lúc xanh lúc tím, cắn răng nói: “Mặc dù Lâm Kiệt đã dạy tôi Tiên Thiên Công, nhưng không phải là thầy của tôi, đó là giao dịch của tôi và nhà họ Lâm! Mà Hàn Tô tôi, chỉ trung thành với nhà họ Lâm, không hề trung thành với Lâm Kiệt! Cho nên, Lâm Kiệt có tư cách gì để thanh lý môn hộ!”
“Huống chi, ai cũng có thể mạnh miệng. Các người muốn thanh lý tôi, còn phải xem các người có bản lĩnh đó không?”
“Ha ha ha. Hàn Tô, anh vẫn ôm tâm lý gặp may sao? Mặc dù anh đã luyện Tiên Thiên Công đến bách huyệt ở tứ chi, sức lớn như hổ, nhanh nhẹn như báo. Nhưng đáng tiếc là không có công pháp phần sau, không cách nào luyện đến đại huyệt ở ngực, bụng, lưng, không thể phòng ngự như gấu. Vì vậy... anh không phải là đối thủ của tôi!”