Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 363: Cảm giác không mãnh liệt như vậy



Ông ta rất tin tưởng vào bản thân mình, không muốn lãng phí thời gian với Tiêu Sách, vốn còn định biểu diễn một chút khích phách cao thủ của mình, dùng một cú đấm đánh bại Tiêu Sách. 

Nhưng Tiêu Sách không ra tay. Ông ta cũng lười đợi. 

Tốc độ của ông ta cực kỳ nhanh, lúc trước ông ta đấu với Hàn Tô, bởi vì tốc độ của hai người rất nhanh, cho nên khi tung ra, cảm giác không mãnh liệt như vậy. 

Hiện tại, Tiêu Sách đứng yên bất động, tốc độ của thầy Vương trở nên có vẻ kh ủng bố. 

Cho dù Lâm Vân và những người khác tập trung tinh thần theo dõi trận đấu, cũng đều cảm thấy hoa mắt chóng mặt, phát hiện thầy Vương đã đến trước mặt Tiêu Sách, tung cú đấm về phía ngực Tiêu Sách. 

Không có chiêu thức, không có biến hóa, chỉ có một cú đấm như vậy. 

Nhưng dưới tốc độ cực kỳ nhanh đó, người bình thường căn bản không nhìn rõ cánh tay của thầy Vương, chỉ nghe thấy một tiếng bịch, liền biết thầy Vương đã đánh vào ngực Tiêu Sách! 

Lâm Vân hoảng sợ, nhất thời lo lắng nhìn về phía Tiêu Sách. 

Ngay cả là Hàn Tô, chịu một cú đấm của thầy Vương, sắc mặt cũng ngay lập tức trở nên đỏ ửng, thậm chí còn bị thương, ông ta không thể tưởng tượng được Tiêu Sách chịu một cú đấm mạnh như vậy, chuyện gì sẽ xảy ra. 

Có lẽ là bị quăng ra ngoài, sau đó bị thương nặng 

Trong lòng Lâm Vân thầm nghĩ. Nhưng ngay sau đó, ông ta phát hiện Tiêu Sách không có bị quăng ra ngoài giống như mình tưởng tượng, thậm chí ngay cả lùi Tiêu Sách cũng không lùi một bước. 

Thầy Vương duy trì tư thể tấn công về phía trước, bất động 

ít nhất là sự khinh thường trên mặt ông ta, đã được thay thế bằng vẻ kinh ngạc ngờ vực, lúc này những người khác mới nhận ra, cú đấm của ông ta, không chạm vào ngực Tiêu Sách, mà là... 

Ở vị trí gần sát ngực Tiêu Sách, bị một bàn tay ngăn lại. 

Không biết từ khi nào Tiêu Sách lại giơ tay ngắn lại cú đấm cực kỳ nhanh này, bàn tay của Thầy Vương, nằm gọn trong lòng bàn tay của Tiêu Sách, tới không được, lùi về phía sau cũng không xong. 

“Đây là tốc độ và sức mạnh mà Tiên Thiên Công cho ông? Coi như không tồi, nhưng cũng không mạnh lắm, ít nhất là so với con gấu.” 

Tiêu Sách cười nhạt mở miệng nói, vẻ mặt vô cùng thoải mái, anh đỡ củ đậm này của thầy vương, dễ như ăn kẹo. 

Không chỉ đỡ được, hơn nữa còn không tốn một chút sức, giống như nắm đấm của đứa trẻ lên ba, lực đánh không đáng kể. 

Điều này làm cho vẻ mặt của thầy Vương nháy mắt trở nên hoảng hốt, không thể tin được nhìn Tiêu Sách, 

“Dù sau cũng đã thử qua tốc độ và sức mạnh của ông, giờ thử luôn khả năng phòng thủ của ông đi, không biết có giống con gấu hay không.” Tiêu Sách bình tĩnh nói tiếp. 

Anh vừa nói xong, nắm tay của thầy Vương đột nhiên buông lỏng, tung ra một cú đấm. 

Tốc độ tung nắm đấm của ông ta thoạt nhìn cũng không nhanh lắm, ít nhất là trong mắt Lâm Vân và những người khác, không nhanh bằng tốc độ tấn công của ông ta trước đó, thậm chí còn thể thấy rõ hướng tấn công. 

Nhưng không biết tại sao, Tiêu Sách ở trước mặt thầy Vương, giống như kẻ ngốc, không hề biết né tránh. 

Trên thực tế, chỉ có bản thân thầy Vương mới biết rõ, anh không phải không muốn tránh, mà là tránh không được! 

Tốc độ tung nắm đấm của Tiêu Sách trong mắt người khác cũng không hơn người bình thường là bao, nhưng trong mắt ông ta, lại nhanh như tia chớp, chờ khi trong đầu ông ta nảy sinh ý nghĩ chạy trốn, nấm đấm đã chạm vào ngực ông ta. 

Bich! 

Ông ta chỉ cảm thấy cơ thể mình như bị xe tải cỡ lớn đúng trúng, cả bụng đều lõm vô trong, một ngụm máu tươi từ trong cổ họng không nhịn được, trực tiếp phun ra. 

Phụt! 

Ông ta hét thảm một tiếng, cả người bay ngược ra ngoài. 

Luyện tiên Thiên Công giúp cơ ngực và bụng của ông ta trở nên cường tráng, khả năng phòng thủ cũng vì thế mà tăng cao, nhờ đó tránh được nhiều đòn tấn công của Hàn Tô, nhưng khi ở trước mặt Tiêu Sách, lại chẳng khác nào không tồn tại. 

Ông ta nghe rất rõ ràng, tiếng bắp thịt bị xé rách, xương sườn gãy vụn. 

Sau đó ông ta ngã xuống đất, đầu lệch sang một bên, nơi ông ta ngã tạo thành một cái hố, ông ta trực tiếp bất tỉnh. 

A! 

A a! 

Mấy tiếng hét chói tai, trong nháy mắt truyền đến, là của Lâm Vân, Lâm Bán Thanh, cùng với Hàn Tô đang bị thương, Long Ngũ, Long Thất và những người khác. 

Ngay cả Hàn Tô tin tưởng Tiêu Sách nhất, cũng chưa từng nghĩ tới, trận thi đấu giữa Tiêu Sách và thầy Vương sẽ diễn ra như thế này. 

Hàn Tô cảm thấy thực lực của Tiêu Sách cũng không yếu hơn ông ta bao nhiêu, nhất định có cơ hội thắng, nhưng lại không nghĩ tới, sẽ thắng như vậy... làm người ta có chút không thể tin được. 

Ông ta từng tự mình nghiệm qua thực lực của thầy Vương, nếu xét về tốc độ hay sức mạnh, thầy Vương không hẳn là hơn ông ta, thậm chí còn yếu hơn một hai phần. 

Nhưng nếu so về phòng thủ, thầy Vương mạnh hơn ông ta rất nhiều. 

Lực tấn công của Hàn Tô, nếu không tấn công vào huyệt thái dương, hay hạ bộ, sẽ rất khó làm cho thầy Vương bị thương, giống như dùng tay không đảm vào đầu trâu, con gấu.