Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 377: Nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn



Thầy Vương nói xong, Tiêu Sách hơi kinh ngạc nhìn ông ta, vốn dĩ chỉ muốn gạ hỏi ông ta một chút, xem xem có thể nhận được tin tức gì có ích không. 

Nhưng xem ra, tin tức ông ta cung cấp còn vượt qua sự mong đợi của anh nữa. 

“Bí mật lớn mà ông nói, là về phương diện nào?” Tiêu Sách và Hàn Tô liếc nhau, lần nữa mở miệng hỏi. 

Thầy Vương do dự một lúc nói: “Về khí công công pháp, tổ tiên nhà họ Lâm trên thực tế chỉ là một đám thổ phỉ, hồ đồ, sở dĩ có thể phát triển như vậy, hoàn toàn là dựa vào bậc cha chú của Lâm Kiệt, chiếm được Tiên Thiên Công... nhưng dường như, Tiên Thiên Công không phải là khí công công pháp mạnh mẽ nhất nhà họ Lâm giành được.” 

“Tôi đã từng nghe Lâm Kiệt líu ríu nói một địa danh nào đó, hình như gọi là Đinh Tiên Nữ...” 

Tiêu Sách và Hàn Tô lại liếc nhìn nhau, bọn họ không truy hỏi thầy Vương điều gì nữa mà ném thầy Vương lại mặc kệ, ra khỏi phòng. 

“Tiền bối Hàn Tô, những tin tức thầy Vương cung cấp cho chúng ta, hẳn là có chút tác dụng với nhà họ Lâm đấy, bác có thể trở về bẩm báo chi tiết...” 

Hàn Tô gật gật đầu: “Những thông tin này quả thực rất có ích! Đặc biệt là Tư Không Đồ của Hiệp hội người luyện khí Hoa Quốc kia, ông ta có thù oán với Lâm Kiệt, nếu có thể tìm được ông ta và hợp tác thì có lẽ có thể cứu được nhà họ Lâm... những chuyện khác, tôi sẽ bẩm báo chi tiết cho gia tộc, để ông ấy tự định đoạt.” 

Tiêu Sách gật gật đầu, những tin tức này đối với anh mà nói không có tác dụng lắm, cho nên anh cũng lười đi ép cung hai người khác, dứt khoát giao ba người kia cho nhà họ Lâm xử trí. 

“Trước tiên cứ giam giữ ba người này ở nhà họ Lâm trước đã, có lẽ sau này lúc Lâm Kiệt đến có thể làm con tin.” 

“Về phần Vưu Bằng...” 

Tiêu Sách nghĩ đến Vưu Bằng, nhất thời cũng không biết xử trí anh ta như thế nào, cuối cùng dứt khoát để cho Hàn Tô dẫn về nhà họ Lâm, mặc cho nhà họ Lâm xử trí. 

“Cậu bạn Tiêu Sách, bất luận thế nào thì hôm nay cũng phải cảm ơn cậu, tôi cũng thay mặt nhà họ Lâm cảm ơn cậu!” 

Lúc rời đi Hàn Tô nghiêm túc nói với Tiêu Sách: “Về phần Tiên Thiên Công, tôi sẽ không giao cho bất cứ người nào của nhà họ Lâm, nếu như cậu bằng lòng giao cho bọn họ thì đích thân đến một chuyến nhé..” 

Nói xong, nhân lúc trời còn chưa sáng Hàn Tô dẫn tất cả mọi người trở về nhà họ Lâm. 

Tiêu Sách biết, lời nói của cùng của Hàn Tô không giao Tiên Thiên Công cho nhà họ Lâm mà muốn anh đích thân đến, là vì không muốn giành mất phần ân huệ của anh. 

Dù sao, mặc dù Tiên Thiên Công đã sớm thuộc về nhà họ Lâm rồi, nhưng lại được Tiêu Sách mang về lần nữa, nếu Tiêu Sách đích thân giao cho người nhà họ Lâm, đương nhiên là nhà họ Lâm sẽ chịu ân huệ lớn của anh rồi. 

Ân tình này lớn như vậy, nhà họ Lâm rất khó để trả hết được. 

Hàn Tô thông minh như vậy, đương nhiên sẽ không giành mất ân tình của Tiêu Sách, ông ta dùng một câu này biểu đạt thiện ý và tình nghĩa của mình với Tiêu Sách. 

Dù sao, Tiêu Sách cũng có thể suy diễn được phần thứ tư của Tiên Thiên Công. 

Đợi sau khi đám người Hàn Tô rời đi, Tiêu Sách cũng chuẩn bị rời đi, nhưng mà trước đó anh cũng xóa hết một vài dấu vết còn sót lại ở hiện trường. 

Đúng như thầy Vương nói, bọn họ là một đám người nước M, thân phận khá nhạy cảm. 

Vô duyên vô cớ biến mất, không điều tra đến chỗ Tiêu Sách thì tốt nhưng một khi điều tra ra, Tiêu Sách cũng gặp phiền toái rất lớn, có thể không thể sống yên bình được nữa. 

Mặc dù anh tin tưởng, với thế lực của nhà họ Lâm ở thành phố Giang Lăng sẽ không để chuyện như vậy xảy ra. 

Nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. 

Xóa hết tất cả dấu vết, Tiêu Sách cũng rời đi, quay về nhà chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, bận rộn một đêm, mặc dù thân thể còn chịu đựng được nhưng vẫn muốn nghỉ ngơi theo thói quen. 

Mãi đến chiều, Tiêu Sách mới tỉnh lại, tinh thần sảng khoái trở lại. 

Sau khi tìm gì đó ăn xong, Tiêu Sách suy nghĩ có nên đi nhà họ Lâm một chuyến không, giao Tiên Thiên Công cho Lâm Vân và Lâm Bán Thanh, trước tiên nhận lấy một phần ân tình lớn rồi nói tiếp. 

Nhưng Tiêu Sách còn chưa xuất phát thì điện thoại đã vang lên rồi.