Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 382: “Tôi biết, tôi cũng không cần!”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này, quần áo của Thiên Diệp đều đã tụt xuống dưới chân, trên người cũng không còn mảnh vải che thân, hai tay che ngực có chút ngượng ngùng, cúi đầu cắn môi. 

Trên mặt ửng hồng cơ hồ lan tới cả ngực! 

Tiêu Sách ngơ ngác nhìn hết thảy những thứ này, có thế nào cũng thật không ngờ, xoay người lại sau nhìn lại sẽ nhìn thấy hình ảnh như vậy, cả người đều ngây cả ra. 

Làn da trắng hồng của Thiên Diệp, trong mắt Tiêu Sách lúc này thực sự rất chói mắt. 

Tiêu Sách cảm thấy cả máu cả người sôi trào, luồng xung lực nguyên thủy từ sâu trong máu xộc thẳng vào tâm trí anh, tim đập thình thịch không ngừng. 

“Cô... Thiên Diệp, cô... này là đang làm gì vậy?” 

Nhưng cuối cùng Tiêu Sách cũng cố nén xúc động xuống, hít sâu một hơi rồi nhanh chóng quay người nói. 

Giọng của Thiên Diệp run lên, nói: “Tôi nói rồi, tôi không muốn nợ anh gì hết, anh đối xử tốt với tôi như vậy, tôi không có gì báo đáp, có lẽ chỉ có cơ thể còn khiến anh hứng thú một chút.” 

Cô ta nói xong thì tự mình đỏ hết mặt mày lên, Tiêu Sách cũng hận là không thể tìm được một cái lỗ mà chui vào. 

Nói thế nào đi chăng nữa lúc anh ôm Thiên Diệp vừa rồi, cả người thay đổi rõ rệt đều bị Thiên Diệp cảm nhận được rõ ràng, bây giờ Thiên Diệp nói đến rõ ràng là chuyện đó. 

Tiêu Sách rất muốn giải thích, nhưng lại phát hiện căn bản là không cách nào giải thích được. 

“Hơn nữa, Thiên Diệp tôi tuy không phải loại con gái tốt lành gì nhưng cả đời này của tôi chỉ có một người đàn ông! Dù cho người đàn ông đó có thuộc về tôi hay không, tôi cũng không để thân thể mình cho người đàn ông thứ hai chạm vào! Nếu đã không phải là lần đầu tiên nữa rồi thì anh cũng... không cần phải để ý.” 

Dứt lời, Tiêu Sách đột nhiên cảm nhận được eo mình bị một vòng tay ôm lấy. 

Thiên Diệp ôm lấy eo hổ của anh từ phía sau, Tiêu Sách có thể cảm nhận được rõ cô ta đang hồi hộp cùng run rẩy, khác với tình huống cả hai bị ảnh hưởng của thuốc lần trước, lần này là Thiên Diệp chủ động. 

Tiêu Sách cũng cảm thấy cơ thể mình run lên, không biết nên đáp lại ra sao, anh cũng không tách Thiên Diệp ra, chỉ đứng chôn chân ở đó, không biết nên xử lý ra sao. 

Mà anh không tránh lại cho Thiên Diệp động lực vô cùng lớn. 

Cô ta là một người phụ nữ quả quyết, nếu đã quyết định làm chuyện gì thì không dễ bỏ cuộc, thấy Tiêu Sách không tránh né, cô ta hít một hơi thật sâu, hai tay vụng về lập tức động đậy. 

Xuyên qua lớp áo của Tiêu Sách, vuốt v e đến lồ ng ngực anh... 

“Thiên Diệp, cô thật sự không cần phải làm vậy.” Giọng Tiêu Sách run rẩy nói: “Tôi không cách nào cho cô thân phận, không cách nào hứa hẹn với cô, có lẽ cô cũng biết.” 

“Tôi biết, tôi cũng không cần!” Thiên Diệp đáp. 

Tiêu Sách đột nhiên nghẹn ngào, anh cảm thấy một đôi tay lạnh lẽo đang run rẩy lại vụng về dạo chơi quanh người mình, lập tức cảm thấy hô hấp mình cũng trở nên gấp gáp hơn. 

Đã đến trình độ thế này rồi mà Thiên Diệp cũng đã nói đến mức ấy, Tiêu sao có thể từ chối tiếp. 

Anh là một người đàn ông, Thiên Diệp lại là một cô gái đẹp. 

Trái tim Tiêu Sách đập càng lúc càng nhanh, hô hấp càng ngày càng trở nên nguyên thủy, cuối cùng mạnh mẽ xoay người lại ôm lấy Thiên Diệp, đôi mắt đỏ ngầu nhìn đôi mắt rối ren cùng thẹn thùng của Thiên Diệp. 

Nhưng chẳng mấy chốc, Thiên Diệp đã nhắm mắt lại, bày ra dáng vẻ mặc anh làm càn. 

Tiêu Sách cũng không thể kiềm chế được nữa, môi anh mạnh mẽ hôn lên đôi môi mềm mại của Thiên Diệp, Thiên Diệp nhất thời ưm một tiếng, cả người mềm nhũn trong vòng tay Tiêu Sách. 

Tiêu Sách nhấc bổng eo Thiên Diệp lên, hô hấp gấp gáp đi về phía Thiên Diệp giường. 

Thiên Diệp híp mắt, nhưng lông mi run rẩy, khiến người ta biết rõ cô ta chẳng bình tĩnh hơn Tiêu Sách, thậm chí còn hồi hộp hơn, ôm lấy cổ Tiêu Sách thật chặt. 

Tiêu Sách nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cũng không thô bạo chiếm lấy cô ta, 

mà thưởng thức cơ thể trắng như ngọc đến hoàn hảo của cô ta.