Thiết Lập Mùa Hè

Chương 27: Trân trọng mỗi ngày mà anh có thể nói “Chào buổi sáng” với em



Quen biết hơn hai mươi năm, sau nửa năm gặp lại, Chung Ức đã đồng ý lời cầu hôn của Từ Án Viễn.

Anh nhìn xuống bàn tay đang siết chặt tay nhau của hai người, cùng cặp nhẫn nam nữ phát sáng lấp lánh trên ngón giữa, khi cô cúi đầu, vào thời khắc anh đeo chiếc nhẫn lên tay cho cô, thì nghi thức giao kết thần kỳ và thiêng liêng với vũ trụ này đã bắt đầu khi buổi lễ ngắn gọn kết thúc và nó cũng đại diện cho một cam kết suốt đời.

Chung Ức nói: “Nếu sau này anh thay đổi, hoặc chúng ta cùng thay đổi, thì em vẫn tin rằng miễn là khoảnh khắc này tồn tại, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.”

“Nhưng anh sẽ không bao giờ thay đổi.” Thấy gương mặt Từ Án Viễn lộ ra vẻ hoang mang không biết phải làm thế nào, Chung Ức mỉm cười đang định nói rằng cô trêu chọc anh mà thôi, thì lại thấy anh cau màu, ánh mắt lóe lên dấu vết của sự ấm ức: “Em chỉ đang tiêm cho anh một “mũi tiêm phòng”, để nói với anh rằng sau này có khả năng em sẽ thay đổi, phải không?”

“Đương nhiên là không phải.” Chung Ức vội vàng ôm lấy thắt lưng anh, nghiêng đầu nhìn lên, vừa làm nũng vừa dỗ dành trong lòng anh: “Em chỉ muốn nói với anh, chúng ta nên trân trọng cuộc sống của hiện tại.”

Chung Ức thừa nhận bản thân đã sai, cô không nên nói với anh điều đó trong một khoảnh khắc lãng mạn và ngọt ngào như vậy. Cô hôn lên má anh và thì thầm những lời yêu thương vào tai anh, cuối cùng Từ Án Viễn chậm rãi đưa tay lên, siết chặt quanh eo cô, chặt chẽ từng chút từng chút để giữ vững cô trong vòng tay.

Thích ghen tuông, nhưng lại không khó dỗ dành, thật đáng yêu, Chung Ức hài lòng, hôn lên môi anh một cái, rồi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen như mực ấy, khẽ nói: “A Viễn.”

“Ừm.”

“Em thích anh.”

Ánh mắt Từ Án Viễn nhất thời bối rối, anh hơi nghiêng đầu muốn hôn cô thật sâu, nhưng khi sắp chạm vào nhau thì lại đột ngột dừng lại.

“Hôn đi nào.” Cô thò tay vào vạt áo anh, rồi trượt lên như chiếc lông vũ.

Cô đã quá quen thuộc với cơ thể Từ Án Viễn, nó đang dần nóng lên, ngực phập phồng lên xuống, chỉ ra rằng anh đang muốn tiến gần hơn nữa, nhưng lại chỉ do dự nhìn cô, như thể đang vật lộn với chính bản thân mình vậy.

“Anh, anh đi đỡ việc.” Tứ Ván Viễn hít một hơi thật sâu và nhìn lên, đối diện với Chu Húc Hoa đang đứng mỉm cười cách đó không xa, sau đó lấy một chai nước trái cây trong hộp ra, mở nắp đưa cho Chung Ức rồi chạy đi.

…..

Hôm nay, có một buổi dã ngoại ở ngoại thành, sau khi từ Bình Thành quay lại Hải Thành, Chu Phàm Tần đã mời cặp đôi trẻ này cùng đi cắm trại.

Chung Ức nhìn theo bóng lưng Từ Án Viễn, anh đang cúi người mang lều đi cùng Chu Húc Hoa, sau khi đến vị trí, họ mở ra và cố định nó. Chu Húc Hoa mỉm cười nói điều gì đó với Từ Án Viễn, còn anh cúi đầu nhìn xuống tay mình, rồi gật đầu với anh ta, cuối cùng là Chu Húc Hoa vỗ vỗ lên vai anh.

“Tiểu Ức.”

Ngũ Vân Sơ ngồi trong bóng mát, vẫy tay về phía cô: “Cứ để đàn ông làm, chúng ta nghỉ ngơi một chút, đợi mấy người họ quay lại rồi chuẩn bị đồ ăn.”

Đến khi Chung Ức đi đến và ngồi xuống, thì Ngũ Vân Sơ mới nhìn xuống ngón tay cô, rồi mỉm cười hạnh phúc và dịu dàng: “Dự định bao giờ thì tổ chức tiệc, xem bọn tối kịp tham gia không.”

Chung Ức có chút kinh ngạc: “Vẫn muốn rời đi sao?”

“Chi nhánh tổng nói sẽ giữ lại vị trí đó cho tôi, đợi khi nào sức khỏe bình phục hẳn thì quay lại.” Ngũ Vân Sơ nhìn đến bên bờ hồ liễu rủ cách đó không xa: “Tôi đã bàn bạc với Lão Chu, tôi không thể từ bỏ lý tưởng sống của mình và anh ấy cũng ủng hộ tôi tiếp tục chiến đấu cho sự nghiệp.”

“Vậy hai người…”

Ngũ Vân Sơ cầm chai nước chạm vào khuôn mặt của Chung Ức, mỉm cười nói: “Vẫn như cũ, tôi sẽ đưa Chu Phàm Tần qua đó trước, lão Chu hoàn thành nốt công việc đang dang dở rồi sẽ qua đó gặp mẹ con tôi.”

Chung Ức vừa cảm thấy nhẹ nhõm, vừa có chút buồn bã, sờ sờ lên mũi, hỏi: “Không ly hôn nữa phải không?”

Ngũ Vân Sơ mỉm cười: “Không ly hôn nữa.”

“Tình cảm cũng dần dần tốt lên rồi chứ?”

“Tốt, tốt lắm, nếu còn tốt thêm nữa thì có khi chúng tôi sẽ sinh thêm đứa nữa mất.”

Cả hai người đồng thời bật cười, hai người đàn ông và một cậu bé đang dựng trại nghe thấy âm thanh bèn nhìn lại. Chu Phàm Tần ngậm một cọng cỏ không rõ tên trong miệng, ậm ừ nói: “Con cũng muốn chơi với cô Tiểu Ức.”

“Đàn ông thì phải làm việc.” Chu Húc Hoa gõ gõ vào sau gáy cậu: “Đàn ông mà không biết làm việc thì sau này sẽ không lấy được vợ đâu.”

Chu Phàm Tần bĩu môi, ngước lên nhìn Từ Án Viễn: “Anh Viễn, khi nào thì anh cưới vợ?”

“Sớm hơn em.” Từ Án Viễn đáp lại.

“Hứ, sau này hai mươi hai tuổi em sẽ cưới vợ.”

“Nếu không làm việc thì chẳng cưới được vợ đâu.” Chu Phàm Tần lên tiếng.

Chu Phàm Tần đứng phắt dậy, ném cọng cỏ trong miệng xuống đất, bắt đầu nhìn ngó xung quanh, lẩm bẩm: “Chỗ nào có việc, con muốn làm việc, mẹ, hai người có cần giúp gì không…”

…..

Từ Án Viễn vẫn còn hờn dỗi, Chung Ức cảm nhận rõ ràng rằng anh đột nhiên mất hứng vì tình tiết nhỏ chen ngang hồi chiều. Ngay cả khi cô ôm ôm hôn hôn để xoa dịu trái tim anh, thì chú chó săn lông vàng trong tim chỉ có một người này, mỗi lần đau lòng đều âm thầm buồn rầu rất lâu và cần thời gian để ổn định lại những suy nghĩ của mình.

Tuy nhiên cô đã không hôn anh cả nửa buổi chiều, mặc dù không chỉ có hai người ở đây, nhưng có rất nhiều góc trong khoảng rừng và luôn có thời gian để họ ở riêng với nhau mà.

Trại đã cắm xong, vài người bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu và dụng cụ nướng cho buổi tối. Khi Chung Ức đeo găng tay xiên xúc xích, đầu của chiếc que tre đã vô tình đâm vào đầu ngón trỏ, cô khẽ rít lên một tiếng. Đúng lúc Chu Phàm Tần xiên xong cánh gà đang muốn cho Từ Án Viễn xem, nhưng ai kia lại nhanh chóng lướt qua cậu ấy và đi thẳng đến bên cạnh Chung Ức, nắm lấy tay cô, cau mày kiểm tra: “Có đau không?”

“Anh Viễn, hôm nay lúc lên dốc, đầu gối em bị trầy xước, sao không thấy anh an ủi em?” Chu Phàm Tần hét lên và chạy thẳng đến chỗ ba mẹ mình đang nhóm lửa cách đó không xa để báo cáo tình hình một màn vừa rồi.

Chung Ức muốn cười nhưng không dám, muốn tự nhủ đừng có liếc nhìn anh, nhưng cơ thể lại vô thức lại gần anh thêm một chút. Yết hầu của Từ Án Viễn khẽ chuyển động, anh xoa xoa đầu ngón tay cô, trầm giọng nói: “Em đưa đồ cho anh, để anh xiên.” Dứt lời lại định đi về phía bàn đối diện.

Ngón tay Chung Ức ngoắc lấy anh, và ánh mắt của cô cũng khiến anh chẳng thể di chuyển, cô nghiêng đầu nhìn biểu cảm của anh: “Tối nay anh có muốn ngủ chung một lều với em không?”

“Không thì thế nào?” Câu này được trả lời rất nhanh, bắt gặp ý cười nửa mỉm của cô, anh ho khan một tiếng: “Nếu không, em muốn ngủ với ai?”

“Em ngủ cùng mẹ Chu Phàm Tần, còn ba người đàn ông các anh ngủ cùng nhau.” Chung Ức nhìn về phía hai cái trại cách đó không xa, phán đoán: “Có một cái lều lớn hơn một chút, đủ cho ba người bọn anh.”

Cái đó là dành cho gia đình ba người họ ngủ.” Giọng điệu Từ Án Viễn ủ rũ, anh ngước mắt lên nhìn cô, rồi cúi đầu, sau đó lại nhìn lên, nói: “Em không muốn… Ngủ cùng anh sao?”

Chung Ức ngẫm nghĩ một lát, sau đó cố ý nói: “Em không muốn cũng đâu có được, nếu không thì anh ngủ ở đâu?”

“Ngủ bên ngoài lều của em.” Anh lầm bầm: “Bảo vệ em.”

Chung Ức lập tức mỉm cười đi đến bên cạnh anh, bờ vai khẽ đung đưa, cọ cọ vào người anh: “Đương nhiên phải ngủ cùng nhau rồi, sau này còn ngủ với nhau hết phần đời còn lại, nên chúng ta phải mau làm quen mới được.”

Vành tai Từ Án Viễn âm thầm ửng đỏ, anh thấm giọng ậm ừ, vài giây sau lại nói: “Được.”

Chung Ức chỉ cười mà không lên tiếng, cô quay về chỗ cũ, cô đưa đồ, anh xiên đồ, tuy rằng tốc độ hơi chậm, nhưng cũng may là không có quá nhiều thứ cần phải xiên.

Chiều tà, họ ngồi quanh lò lửa trong ánh hoàng hôn, hàn huyên chuyện xưa về ngày đầu tiên gặp nhau, tưởng chừng như đã quay trở lại ngày ấy vậy.

…..

Khi màn đêm buông xuống, làn gió chiều thổi qua hồ, Chung Ức và Ngũ Vân Sơ quay trở về sau chuyến đi dạo ven hồ, cô đứng bên ngoài chiếc lều to, tạm biệt gia đình ba người họ. Sau đó, đi về căn lều nhỏ cách đó vài mét trong ánh sáng và bóng tối lờ mờ, khoảng cách càng được rút ngắn thì tâm trạng lại càng trở nên vui vẻ hơn.

Chung Ức cúi xuống vén tấm rèm, tư thế ngồi yên lặng rũ mi xuống của anh khiến cô mềm lòng, Từ Án Viễn cảm thấy buồn chán nên ngồi nghịch chiếc đồng hồ trên tay, hết tháo lại đeo, hết đeo lại tháo, dùng nó để giết thời gian, chờ cô về.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Chung Ức chậm rãi cong môi, nghiêng người bước vào, ánh mắt Từ Án Viễn bắt đầu dõi theo cô, thời điểm trông thấy cô mỉm cười, rõ ràng tim anh đã lỡ nhịp, dây đeo chiếc đồng hồ bị nới lỏng, và cứ thế rơi xuống.

Từ lúc bước vào, Chung Ức đã cảm thấy tò mò về động tác nhỏ này anh, vì vậy cô cứ nhìn chằm chằm vào nó, thấy đồng hồ sắp rơi xuống, bèn vô thức vươn tay ra, chiếc đồng hồ cứ thế chắc chắn rơi trong lòng bàn tay cô.

Đầu tiên là cô mỉm cười, sau đó ngước lên nhìn anh, trong đôi mắt đen như mực ấy chỉ có bóng hình cô, còn có cảm giác như là niềm vui, niềm hạnh phúc trong cuộc đời nữa.

“Đón được rồi này.” Chung Ức cúi người trước mặt Từ Án Viễn, hai ngón tay cô xoay xoay dây đeo đồng hồ đồng thời đưa lên lắc lắc: “Hôn em thì em sẽ trả lại cho anh.”

Vừa mới dứt lời, hai người cùng đồng thời sát lại gần nhau, Chung Ức quàng tay qua cổ Từ Án Viễn, anh ôm chặt lấy em cô, dáng người nhỏ nhắn nằm gọn trong vòng tay anh. Khoảnh khắc môi chạm nhau, nửa ngày thăng trầm và những suy nghĩ vụn vặt đều đã tan biến, còn gì tuyệt vời hơn khi được thân mật với người mình yêu chứ, những nụ hôn ngọt ngào, những cái ôm thật chặt có thể xoa dịu mọi lo lắng trong lòng.

“Cho anh hôn từ sớm rồi, mà anh còn không thèm để ý đến em.” Chung Ức bị anh hôn đến ngả người ra sau, cả hai cùng cuộn người vào trong chiếc chăn mỏng, bật thêm chiếc quạt nhỏ trong lều tăng thêm độ mát, nhưng nhiệt độ cơ thể của anh và cô đều liên tục tăng cao.

Từ Án Viễn sờ tay đến vòng eo nhỏ dưới lớp áo của cô, cơ thể cô áp sát vào anh, cằm tựa lên cổ anh: “Anh vẫn còn giận chuyện lúc chiều sao?”

“Không giận, anh sẽ không giận em.” Từ Án Viễn nghiêng đầu, lại ngậm lấy đôi môi thoang thoảng mùi anh đào của Chung Ức: “Anh đang nghĩ một chuyện.”

“Chuyện gì thế?” Vì vẫn muốn nhiều hơn nữa, cô đưa đầu lưỡi của mình chạm nhẹ vào môi dưới anh.

Hơi thở của Từ Án Viễn phả vào tai cô, dường như Chung Ức có thể trông thấy mặt hồ trong lòng mình đang vì anh mà gợn sóng, sau đó lại bình tĩnh trở lại.

“Anh đang nghĩ, nếu mình đối xử với em tốt hơn một chút, tốt hơn thế nữa, thì liệu sẽ không bao giờ có ngày đó hay không? Anh không biết bản thân đã đối xử với em đủ tốt hay chưa, có thể giữ em lại bên mình được không?”

Trong đôi mắt to tròn đen láy của cô gái dưới thân, phản chiếu lại bóng hình anh, Chung Ức dịu dàng mỉm cười: “Đối xử tốt với em là thật, nhưng hiện thực vẫn là hiện thực, khi còn trẻ thì yêu nhau say đắm, về già thì yêu trong yên bình, sống hạnh phúc mỗi ngày, vậy là tốt rồi.”

“Được, anh nghe em.” Từ Án Viễn lặng lẽ nhìn cô chằm chằm, anh đưa đầu ngón tay lên gãi gãi trên má cô: “Cuối năm nay chúng ta đi đăng ký kết hôn được không?”

“Ừm.” Chung Ức như vừa ăn được một hũ mật, hơi thở của anh sát lại gần, cô ôm lấy cổ anh, môi kề môi lưu luyến, sau đó… Động tác của hai người bỗng dừng lại, ngay cả hơi thở của cô cũng phải ngừng theo.

Họ nghe thấy tiếng bước chân đang chạy lon ton tới đây.

“Anh Viễn, cô Tiểu Ức chúng ta chơi Cờ bay đi.”

Sau khi Chu Phàm Tần vén rèm lên, cậu thấy một người đang ngồi đeo đồng hồ, nhìn cậu với vẻ mặt không mấy thiện cảm, còn người kia thì uống nước trong cốc, mỉm cười vẫy vẫy tay với cậu.

“Hai người chưa ngủ phải không?” Cậu nhóc đồng cảm: “Mới có mười giờ, cảm thấy thanh niên sẽ chưa ngủ nên em qua rủ hai người cùng chơi.”

Từ Án Viễn hỏi: “Ba mẹ em ngủ rồi à?”

“Vẫn chưa.” Chu Phàm Tần ngồi khoanh chân xuống: “Hai người họ đang hôn nhau, em nhìn cũng thấy ngại, nên mới sang đây.”

“Bộp”, đồng hồ của người nào đó lại rơi xuống đất.

…..

Cả một đêm nửa ngủ nửa tỉnh, đến rạng sáng, Từ Án Viễn nhéo má Chung Ức, cô mơ màng ậm ừ, lại nghe thấy một giọng nói không rõ ràng, hỏi: “Có muốn ngắm mặt trời mọc không?”

Hơi lạnh của màn đêm tràn ngập trong không khí, trên mặt hồ cách đó không xa là làn khói mỏng, Ngũ Vân Sơ dựa đầu vào vai Chu Húc Hoa, hai người ngồi bên cạnh lều, nghe thấy tiếng động bèn mỉm cười vẫy tay với họ.

“Uống chút nước đi.” Anh đưa cho cô một chai nước suối, cô đón lấy, sau đó một cánh tay lại ôm cô vào lòng. Truyện Mỹ Thực

Chung Ức dựa trong vòng tay Từ Án Viễn, nhấp một ngụm nước trong chai, một vệt cầu vồng dần hiện lên trên nền trời xanh nhạt. Cô mê mẩn ngắm nhìn, muộn màng nhận ra

“Uống chút nước trước đi.”Sau khi đưa một chai nước suối, một đôi cánh tay ôm cô vào lòng.

End Yi dựa vào vòng tay của Xu Yuyuan, nhấp một ngụm nước trong chai. Một vệt hồng dần hiện lên trên nền trời xanh nhạt, cô mê mẩn ngắm nhìn, sau đó mới nhận ra động tác đang nhéo vào cánh tay cô của anh.

“Làm gì thế?” Chung Ức chớp mắt ngạc nhiên.

Ánh mắt anh di chuyển qua lại trên cánh tay và bắp chân cô: “Xem ra tối qua anh xịt thuốc và vòng tay chống muỗi em đeo có tác dụng rồi, không thấy vết đỏ nào luôn.”

“Có mà.”

“Chỗ nào?”

Cô túm tay anh ấn lên ngực, rồi nghiêng sang, nụ cười ẩn hiện trong ánh mắt.

Từ Án Viễn mím môi, cảm thấy vành tai mình nóng rực, ánh mắt bay bổng, đột nhiên anh nhéo má cô, nhẹ nhàng hướng về phía trước: “Cho anh xem nào.”

Vô số vệt sáng vàng vọt ra từ dưới tầng mây, bầu trời dần kéo dài, mặt trời đỏ cam hội tụ năng lượng, chiếu sáng phương Đông. Trong nháy mắt, cả bầu trời tràn ngập tia sáng, ai ai cũng đều có ngọn lửa đang cháy trong ánh mắt.

Xuân qua, Thu đến, vài mùa Hạ, Đông, anh đều luôn trân trọng mỗi buổi sáng có thể nói lời chào buổi sáng với em. Có tia sáng chiếu trên gương mặt Chung Ức, giống như viên ngọc bội được nhuộm bằng phấn hồng, rực rỡ và tươi sáng.

“Ừm, chào buổi sáng.”

Từ hiện tại cho đến tương lai.