Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi

Chương 171: Người cứu rỗi bạo quân OOC rồi (3)



Mặc Sĩ Nghi nhìn người trước mặt, thân khoác áo xanh, cơ thể như bị một tầng sương mù mỏng bao phủ, cùng với gương mặt không giống người phàm.

"Đây, đây là đâu?"

Trình Mộc Quân: "Ngươi cảm thấy là ở đâu thì chính là ở đó."

Mặc Sĩ Nghi hoàn hồn, ngó nhìn bốn phía đầy sương mù, nhỏ giọng nói: "Chắc chắn là đang nằm mơ rồi, ngài, ngài có phải tiên nhân trong truyền thuyết không?"

Trình Mộc Quân cười: "Ừm, bạn nhỏ, ngươi tên là gì?"

"Mặc Sĩ Nghi."

Trình Mộc Quân nheo mắt nhìn y, "Mặt của ngươi..."

Hắn còn chưa dứt lời đã thấy đứa trẻ giật mình luống cuống.

Có vẻ như giờ Mặc Sĩ Nghi mới để ý, liên tục lui về phía sau, nâng tay áo che khuất mặt mình: "Đừng nhìn ta."

Trình Mộc Quân nhướng mày: "Sao vậy?"

"Xấu."

Có lẽ nhận ra đây chỉ là một giấc mộng, Mặc Sĩ Nghi dỡ xuống tất cả phòng bị, để lộ nội tâm thuộc về một đứa trẻ mười tuổi.

Trình Mộc Quân không nhúc nhích, giường tre dưới người từ từ biến thành chiếc ghế đá.

Lúc này, linh khí toả ra từ Mặc Sĩ Nghi chỉ đủ để hắn dùng thuật pháp ngưng tụ ra một món đồ như vậy. Sau này Mặc Sĩ Nghi mạnh hơn, Trình Mộc Quân sẽ có thể xây dựng không gian bên trong ngọc bội này thoải mái hơn.

Hắn chống cằm, nhìn Mặc Sĩ Nghi từ trên xuống dưới: "Đúng là khó coi."

Mặc Sĩ Nghi cụp mắt không nói gì thêm, y đã quen việc gương mặt này luôn mang đến cho mình vô vàn trắc trở.

Lúc mẫu thân còn sống cũng nhốt y trong phòng, cấm y bước ra ngoài.

Có một ngày, mẫu thân quên đưa cơm đến, Mặc Sĩ Nghi đói hết chịu nổi bèn chui qua lỗ dưới của cửa đi ra ngoài. Y đi tìm mẫu thân, muốn xin một chút đồ ăn.

Mặc Sĩ Nghi mãi mãi không thể nào quên, khi mẫu thân nhìn thấy y, ngũ quan vặn vẹo hô to: "Có quỷ! Quỷ! Có quái vật!"

Sau đó, mẫu thân vung tay ném chiếc ghế bên cạnh đến, vì hoảng sợ, ghế ném trật, nhưng vẫn vẽ ra một vết thương dài trên trên trán y.

Từ đó, Mặc Sĩ Nghi không dám tự rời khỏi căn phòng nhỏ nữa, con đường duy nhất có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài là tia nắng xuyên qua cửa sổ giấy rách nát.

"Nhưng có vấn đề gì đâu?" Trình Mộc Quân cười nhạo: "Khi ngươi đủ mạnh, đứng trên đỉnh thế giới, thì dù có xấu, những người đó cũng không dám nhiều lời một câu."

Mặc Sĩ Nghi ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn qua.

Lúc này, đột nhiên một tiếng "Rầm" lớn truyền đến.

Sương trắng dần tan đi, Mặc Sĩ Nghi trên giường ngồi bật dậy.

Ý thức của y vẫn đang đắm chìm trong giấc mơ chân thật vừa rồi, chỉ là không đợi Mặc Sĩ Nghi tiếp tục suy nghĩ về những lời người áo xanh nói, một người đã lộc cộc vọt đến.

"Ca ca, ca ca, sét đánh! Sét, Ninh Ninh sợ!"

Mặc Sĩ Nghi nhéo mạnh góc chăn, thu lại biểu cảm, đợi Đào Ninh tiến vào.

Khi đối mặt với Đào Ninh, y sẽ đeo lên một chiếc mặt nạ hoàn hảo. Mặc dù y cảm thấy Đào Ninh rất kỳ quái, nhưng cũng biết Đào Ninh kỳ quái thế này sẽ giúp tình cảnh của mình trở nên tốt hơn một chút.

Ở thời điểm cực kỳ gian nan, tự tôn sẽ trở nên không còn quan trọng nữa. Mặc Sĩ Nghi còn nhỏ, nhưng đã học được đạo lý này từ lâu.

Chấp niệm duy nhất trong lòng y, chính là sống sót.

Vì sống sót, như thế nào cũng được.

Đào Ninh vọt tới, bổ nhào vào Mặc Sĩ Nghi ở trên giường, trên tay còn ôm gối đầu nhỏ của mình.

Gối đầu nhét đầy lông ngỗng đến từ tuyết vực mà Bắc Xuyên Quốc tiến cống, rất mềm mại, Đào Ninh rất thích, đi đâu cũng mang theo.

Mặc Sĩ Nghi im lặng dịch vào trong, y không có quyền lực để đuổi Đào Ninh ra ngoài, bởi vì đây là cung điện của Đào Ninh, y cùng lắm cũng chỉ là một món đồ chơi Đào Ninh thích dạo gần đây mà thôi.

Lúc này, Trình Mộc Quân cũng ở trong ngọc bội nhìn cảnh tượng trước mặt.

"Ây da, linh khí tăng lên rồi, được lắm được lắm."

Hắn chạm lên bàn, trên bàn đá xuất hiện một bộ trà cụ.

Trình Mộc Quân búng tay một cái, trong chiếc lò đất nhỏ xuất hiện một ngọn lửa đỏ, ùng ục, ùng ục, bắt đầu nấu nước.

Hệ thống lại không nhìn được: "Cậu nhìn kìa, nhìn kìa."

Trình Mộc Quân không để ý giương mắt, "Nhìn cái gì?"

"Đào Ninh đó!"

Bên ngoài, Đào Ninh vẫn đang làm nũng, cậu ôm eo Mặc Sĩ Nghi, vùi đầu vào trong chăn: "Ca ca, sét đánh, hơi sợ."

Trình Mộc Quân đã pha xong trà, uống một ngụm, bình tĩnh đánh giá: "Tôi cảm thấy Đào Ninh có thể đi giao lưu kỹ thuật với Nguyễn Miên."

Hệ thống: "..."

Trong phòng chỉ có Đào Ninh và Mặc Sĩ Nghi, tiểu cung nữ hầu hạ đều chờ ở gian ngoài.

Khi Đào Ninh quấn lấy Mặc Sĩ Nghi không thích có bất kỳ kẻ nào đi theo, các cung nữ đều đã quen.

Lúc này, một tia chớp xẹt qua cửa sổ, Đào Ninh vừa lúc ngẩng đầu nhìn Mặc Sĩ Nghi. Khi ánh sáng và bóng tối giao nhau, gương mặt y nhìn càng thêm đáng sợ.

Đào Ninh run lên, vô thức rụt người lại.

Mặc Sĩ Nghi vốn chỉ ngồi ở trên giường, bất động không nói lời nào, như một pho tượng không có sinh mệnh.

Thấy vậy, y rũ mắt nhìn, bình tĩnh hỏi: "Mặt ta rất xấu, dọa ngươi sợ?"

Đào Ninh chớp mắt, lập tức nở nụ cười ngây ngốc: "Ca ca, ca ca không xấu."

Cậu vừa cười ngây ngô vừa sờ mặt Mặc Sĩ Nghi: "Ca ca, đẹp."

Mặc Sĩ Nghi im lặng nhìn cậu, không nói gì cũng không làm gì, giống như đã chấp nhận lời giải thích của Đào Ninh.

Đào Ninh âm thầm thở phào trong lòng, nghĩ thầm, cũng may mình giả ngốc rất thành công. Người ngốc sẽ không nói dối, vì vậy mới làm Mặc Sĩ Nghi buông lòng nghi ngờ, tin tưởng mình.

Hệ thống bên trong ngọc bội cũng xem tới khờ: "Tiểu Trúc Tử, đừng nói Mặc Sĩ Nghi tin thật đó nha?"

Trình Mộc Quân cười: "Mặc Sĩ Nghi mà dễ tin như vậy thì đã không có thiết lập bạo quân tàn nhẫn vặn vẹo, là thánh phụ mới đúng."

Hệ thống: "A?"

"Nếu có một người tra tấn cậu nhiều năm, bỗng nhiên có một ngày người này bị ngốc, ngày ngày quấn lấy cậu, cậu còn phải chiều theo hắn, chăm sóc hắn, không dám để hắn bị tổn thương dù chỉ là một chút, cậu sẽ thế nào?"

"Sẽ, sẽ..."

Trình Mộc Quân khựng lại một chút, nói: "Sẽ càng thêm vặn vẹo bi3n thái."

***

Sau ngày ấy, Mặc Sĩ Nghi không vào ngọc bội nữa, bởi vì y luôn bị Đào Ninh quấn lấy.

Có vẻ như đêm dông tố hôm đó đã làm Đào Ninh hoảng sợ, càng dính Mặc Sĩ Nghi nhiều hơn, đi ngủ cũng không buông tha.

Trình Mộc Quân biết tình huống của Đào Ninh, cũng biết thân phận của đối phương, tất nhiên sẽ không kéo Mặc Sĩ Nghi vào ngọc bội vào lúc này.

Từ đầu tới cuối hắn đều theo sát thiết lập tàn hồn, rất cẩn thận.

Hệ thống lại không đợi được, ngày nào cũng nhìn thấy Đào Ninh sắm vai thiểu năng, nó rất sốt ruột: "Chừng nào thì cậu kéo Mặc Sĩ Nghi vào ngọc bội vậy, nhìn y bị bắt nạt mà tôi sôi máu muốn đánh nhau luôn."

Lúc này, Đào Ninh và Mặc Sĩ Nghi đang học võ. Thế giới này, dù là hoàng tử thì cũng phải học võ.

Đây là lần đầu tiên Đào Ninh học võ, cậu bị ngốc, lại kiên trì muốn tới học.

Mục đích của cậu là muốn đưa Mặc Sĩ Nghi đến học, xem như âm thầm bán một ân tình. Nhưng mà, hiện tại Mặc Sĩ Nghi bị đánh thật sự rất thảm.

Hoàng tử cũng phải luyện tập thi đấu, không ai dám đấu với Đào Ninh, lúc luyện tập thực chiến thì tự nhiên chỉ có thể là Mặc Sĩ Nghi.

Mặc Sĩ Nghi chưa từng được học võ, mặc dù thể chất đặc biệt cũng vẫn phải chịu khổ. Y ngã trên mặt đất, chân vẹo thành hình dạng kỳ quái, rõ ràng là đã gãy xương.

Võ đạo lão sư thấy cũng đã ổn, đang muốn tiến lên kêu dừng, lại thấy một bóng dáng vọt tới, nhào lên người Mặc Sĩ Nghi.

"Đừng mà, đừng đánh ca ca, đừng."

Đào Ninh bắt đần lăn lộn, ngồi dưới đất duỗi chân khóc: "Không đi học! Huhuhu, các ngươi đều, đều bắt nạt ca ca! Các ngươi đi! Đi!"

Mặc Sĩ Nghi bởi vì cơn đau mà đầu óc dần mơ màng, nghe lời này đột nhiên choàng tỉnh. Tay y nắm chặt thành quyền, khớp hàm cắn chặt, trên gương mặt là biểu cảm dữ tợn nhất từ trước đến nay.

Ở góc độ mọi người chưa chú ý tới, y ngẩng đầu nhìn Đào Ninh đang duỗi chân lăn lộn, thù hận trong mắt lộ rõ mồn một.

Hệ thống không hiểu, hỏi: "Tiểu Trúc Tử, vậy là sao?"

Lúc này Trình Mộc Quân đang ngồi trên giường tre đọc sách, xung quanh đều là thoại bản nằm tứ tung.

Hắn ngước mắt nhìn lướt qua: "Cái gì?"

"Không phải Đào Ninh đang bảo vệ y à, sao, sao, y đột nhiên bùng nổ cảm xúc vậy." Hệ thống nhỏ giọng nói: "Rõ ràng lúc trước bị Đào Ninh giả ngu giả khờ quấn lấy đòi ngủ cùng y cũng không biểu hiện phản cảm gì..."

Trình Mộc Quân khẽ cười: "Đây là bảo vệ sao? Chẳng lẽ không phải chặt đứt hy vọng duy nhất của Mặc Sĩ Nghi?"

Tại đại lục hỗn loạn này, võ đạo là cách duy nhất để nghịch thiên sửa mệnh, nhưng với thân phận và tình cảnh của Mặc Sĩ Nghi, y căn bản không thể tiếp xúc với võ đạo cao cấp.

Khoá võ đạo trong hoàng cung là hy vọng duy nhất y có thể nhìn thấy. Suốt nửa năm, Mặc Sĩ Nghi luôn nhẫn nhục chịu đựng, chăm sóc Đào Ninh, chính là vì có thể được Đào Ninh mang đến lớp học võ đạo.

Y đã tính toán hết rồi, tình huống hiện tại của Đào Ninh chắc chắn cần phải có người thay cậu ta luyện tập.

Mặc Sĩ Nghi muốn nắm lấy cơ hội duy nhất này, chỉ cần có thể tiếp xúc với võ đạo, gãy chân có là gì.

Nhưng mà, Đào Ninh xông vào, cắt đứt tất cả mọi suy nghĩ của y.

Hệ thống nghe Trình Mộc Quân phân tích, sợ ngây người: "A, này, Đào Ninh này gọi là, vỗ mông ngựa vỗ nhầm chân ngựa?"

"Ừm, giống vậy."

Hệ thống im lặng một lát, rồi bỗng nhiên, một cục bột trắng xuất hiện trên không trung.

Trong tay nó cầm một quyển tiểu thuyết lật qua lật lại: "Nhưng, nhưng mà kịch bản viết như vầy nè."

【Mặc Sĩ Nghi nhìn bóng dáng nho nhỏ chắn trước mặt mình, trái tim đóng băng đã lâu hơi rung động. Chưa từng có ai bất chấp che chở y như vậy...】

Trình Mộc Quân buông tay: "Cho nên thế giới của mấy người mới hỏng hàng loạt như vậy đó, việc này không thể trách tôi. Được rồi, cũng đến lúc ký khế ước với Mặc Sĩ Nghi rồi."

Vào ban đêm, Mặc Sĩ Nghi không bị Đào Ninh quấn lấy đòi ngủ cùng nữa.

Chân y bị gãy, mặc dù thể chất đặc biệt, nhưng cũng phải mấy ngày mới có thể khôi phục.

Đào Ninh ôm gối nhỏ, mếu miệng: "Huhu, ca ca, huynh, mau, mau khoẻ lên, Ninh Ninh đi đây."

Cậu tủi thân bước ba bước ngoái lại một lần bị cung nữ mang đi, Mặc Sĩ Nghi quay đầu, nhắm hai mắt lại.

Sau đó.

Lần này rốt cuộc cũng được như ý nguyện.

Y lại mơ thấy người áo xanh, người nọ đưa lưng về phía y, dường như đang đọc sách.

Lần này, đừng quên hỏi tên hắn.

Mặc Sĩ Nghi thầm tự nhủ.