Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi

Chương 197: Thế giới trừng phạt (5)



"Cậu... mới kêu tôi là gì?"

Không nhận được câu trả lời, người bên giường hỏi lại, y nâng tay, ấn nút mở tấm rèm.

Rèm cửa chầm chậm kéo ra, ánh mặt trời tiến vào phòng, hết thảy sáng rõ.

Một giấc này Trình Mộc Quân ngủ tới tận chiều, mà Kỷ Trường Hoài cũng giống như y đã hứa, chưa từng rời đi.

Y ngồi ngược sáng, dung mạo tuấn tú dần trở nên rõ ràng, ánh mắt chuyên chú nhìn Trình Mộc Quân.

Trình Mộc Quân ngẩn ngơ nhìn y một lát, rồi bỗng nhiên nở nụ cười: "Không có gì, lúc nãy nằm mơ, ở trong mơ tôi có một đại sư huynh, nhìn... rất giống anh."

Kỷ Trường Hoài hơi mất tập trung, im lặng một lát mới hỏi: "Còn gì nữa không? Ở trong mơ cậu còn nhìn thấy gì?"

Xe, đã lật.

Trình Mộc Quân thuận thế thừa nhận, lặng lẽ tiêm cốt truyện mà mình đã sửa chữa vào đầu Kỷ Trường Hoài.

Kỷ Trường Hoài đã từng là người xuất gia, tâm cảnh trong sáng, hiện giờ hồn phách kẹt ở chỗ này là bởi vì ký ức bị thiếu sót, dừng lại sau khi Trình Mộc Quân chết.

Lòng có chấp niệm, tất nhiên là không muốn rời đi.

Trình Mộc Quân suy nghĩ kỹ, quyết định giải quyết vấn đề Kỷ Trường Hoài trước.

Bây giờ thế giới trừng phạt này quá náo nhiệt, ít đi một mảnh vỡ nào thì hay chừng ấy.

Trình Mộc Quân gật đầu: "Ừm, giấc mơ của tôi bị đứt quãng chứ không hoàn chỉnh, sau đó... đại sư huynh tìm thấy tôi, mang tôi về môn phái."

Ánh mắt Kỷ Trường Hoài khẽ lung lay, giống như không thể tin được: "Tìm thấy? Không phải, không phải đã... không thể cứu vãn sao?"

"Không biết nữa, nhưng mà ở trong mơ tôi nhìn thấy đại sư huynh xuất gia thật, kiểu mà cạo đầu luôn ấy." Trình Mộc Quân cười nói:" Nói mới nhớ, bây giờ anh cũng là cư sĩ, không định quy y xuất gia thật đó chứ?"

Kỷ Trường Hoài hoàn hồn, khẽ lắc đầu: "Không, từ ngày gặp được cậu tôi đã từ bỏ suy nghĩ này."

Sau đó Trình Mộc Quân không nói tiếp, Kỷ Trường Hoài cũng không hỏi nhiều.

Việc này không thể nóng vội.

Nếu Trình Mộc Quân kể hết tất cả những chuyện xảy ra ở thế giới đó, chắc có lẽ sẽ tạo thành k1ch thích quá lớn với Kỷ Trường Hoài. Bây giờ đã đi tới bước cuối cùng, cẩn thận thì tốt hơn.

Chứ lỡ như thế giới trừng phạt mà hỏng, các mảnh vỡ chạy mất, thì Trình Mộc Quân thật sự là không biết nên vớt từng cái thế nào nữa.

Trình Mộc Quân đứng dậy: "Giờ là mấy giờ rồi?"

Kỷ Trường Hoài: "5 giờ hơn rồi, cậu đi tắm đi, lát nữa đi tới phòng tiệc luôn."

Hôm nay là sinh nhật của Kỷ Trường Hoài, tuy y không thèm để ý tới mấy nghi thức xã giao đó, nhưng ba mẹ y vẫn theo thói quen làm mấy bàn tiệc, một tiết mục cắt bánh kem.

Người không nhiều lắm, tất cả đều đã được sắp xếp thỏa đáng, Kỷ Trường Hoài chỉ cần đến tham gia là được.

Trình Mộc Quân gật đầu, hắn ngủ tới ngu người, đúng là cần tắm rửa tỉnh táo một chút.

Tắm rất nhanh, chỉ vài phút. Trình Mộc Quân tắm xong lấy áo tắm dài mặc vào, định cứ để vậy về phòng mình rồi thay một bộ quần áo lịch sự.

Lúc này, chuông cửa vang lên.

Kỷ Trường Hoài đi ra mở cửa, thấy Tiêu Ngật Xuyên đứng bên ngoài: "Sao vậy?"

Tiêu Ngật Xuyên: "Chú Kỷ kêu tôi tới xem cậu chuẩn bị tới đâu rồi, chú ấy gọi cho cậu mà không có ai nghe."

Lúc nãy Trình Mộc Quân đang ngủ bù, xét thấy vành mắt hắn thâm đen, tinh thần uể oải, vì để không quấy rầy đến hắn, Kỷ Trường Hoài gác điện thoại bàn trong phòng, cũng chuyển điện thoại của bản thân về chế độ im lặng.

Vừa rồi nghe Trình Mộc Quân kể về giấc mơ, y thực sự quá sốc, hoàn toàn chìm đắm trong quá khứ, căn bản không có tâm trạng xem điện thoại.

Vì thế cũng không nhìn thấy cuộc gọi.

"Ừm, cũng gần xong rồi..." Còn chưa dứt lời, Kỷ Trường Hoài đã thấy mặt Tiêu Ngật Xuyên đổi sắc, kinh ngạc nhìn phía sau mình.

Kỷ Trường Hoài xoay người lại, thấy Trình Mộc Quân mặc áo tắm dài đi tới huyền quan.

Tiêu Ngật Xuyên: "Mộc Quân, sao, sao em ở đây?"

Trình Mộc Quân nhìn thấy Tiêu Ngật Xuyên cũng không hề chột dạ chút nào, nói thật: "Ừm, ở đây ngủ bù, mới dậy."

Thái độ hắn rất bình tĩnh, giống như ngủ ở trong phòng của Kỷ Trường Hoài là chuyện đương nhiên.

Tiêu Ngật Xuyên khẽ nhíu mày: "Ở đây?"

"Ừm, lạ giường, tối qua không ngủ được, tôi cảm thấy nơi này khá thoải mái. Anh Kỷ, cảm ơn anh thu nhận, tôi về thay quần áo đây." Nói xong, Trình Mộc Quân không để ý tới Tiêu Ngật Xuyên nữa, xoay người rời đi.

Hắn bước đi trên hành lang, nghe hệ thống nhỏ giọng nói: "Tiểu Trúc Tử, Tiêu Ngật Xuyên vẫn đang nhìn cậu kìa, mặt y xanh lè, đầu cũng xanh lè luôn."

Trình Mộc Quân: "Gì nữa, tôi và y đã chia tay rồi, xanh cái gì mà xanh. Hơn nữa, đều là đàn ông, đều là bạn bè, mượn phòng ngủ một giấc thì có sao, suy diễn lung tung."

Hệ thống: "Tiểu Trúc Tử, cậu thật là tồi tệ."

Trình Mộc Quân lười để ý nó, ngước mắt lại nhìn thấy cánh cửa đối diện đang khép hờ.

Phòng này... hình như của Mạc An Lan?

Trình Mộc Quân xoay người, nhìn về phía phòng Kỷ Trường Hoài, hai phòng cách rất gần, hẳn là có thể nghe rõ động tĩnh phía bên kia.

Hắn cũng không thèm quan tâm, nhìn mấy cái rồi tiếp tục đi về phía trước, về phòng mình.

Ở trong phòng thay quần áo, nghỉ ngơi một lát, Trình Mộc Quân đi tới phòng tiệc.

Mọi người đã tới gần như đông đủ, cũng chỉ có hai ba bàn, bọn Trình Mộc Quân tất nhiên là ngồi cùng một bàn.

Ba mẹ và họ hàng của Kỷ Trường Hoài thì ở bên kia.

Trình Mộc Quân nhìn lướt qua những người ngồi cùng bàn, phát hiện Tiêu Minh Duệ vẫn không thấy xuất hiện.

Tiêu Ngật Xuyên ngồi bên kia chéo với hắn nhận ra gì đó, giải thích: "Anh họ nói không thoải mái, ở trong phòng nghỉ ngơi."

"Ừm." Trình Mộc Quân gật đầu, cũng không hỏi nhiều.

Trừ hắn ra, còn một người cũng không xuất hiện - Mạc An Lan.

Tầm mắt của Trình Mộc Quân chỉ dừng lại ở chỗ trống một giây, sau đó quay đầu nhìn lên sân khấu.

Trên sân khấu, ba mẹ Kỷ đang đẩy bánh kem ra cho Kỷ Trường Hoài, có vẻ họ rất vui vì Kỷ Trường Hoài đột ngột rời khỏi chùa Xuất Vân.

Mà chuyện còn làm cho họ vui hơn, đó là Kỷ Trường Hoài đồng ý tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ. Chút thay đổi này khiến họ thấy được hy vọng con trai mình sẽ tái nhập hồng trần.

Kỷ Trường Hoài cũng không phải đứa con duy nhất của nhà họ Kỷ, nhưng từ nhỏ y đã vô cùng ưu tú và hoàn hảo, còn có quan hệ rộng, là đứa trẻ nhà họ Kỷ coi trọng nhất.

Tuy nhiên, y luôn mang đến một cảm giác xuất trần, không giống những đứa trẻ khác. Ở trong nhà, Kỷ Trường Hoài luôn như một người ngoài cuộc đứng xem, thậm chí tốt nghiệp đại học xong còn thi vào Học viện Phật giáo làm nghiên cứu sinh.

Từ đó, y chậm rãi cắt đứt liên hệ với thế tục, thời gian xuống núi càng ngày càng ít, cho đến ba năm này, gần như là thường trú ở chùa Xuất Vân.

Cũng may trụ trì chùa Xuất Vân luôn nói Kỷ Trường Hoài chưa hết trần duyên, từ chối để y quy y. Ông an ủi ba mẹ Kỷ, đợi người có duyên xuất hiện, Kỷ Trường Hoài sẽ tự nhập hồng trần.

Đợi đã nhiều năm, rốt cuộc họ cũng đợi được ngày này, tất nhiên là phải dùng tất cả mọi cách để Kỷ Trường Hoài cảm nhận được hồng trần náo nhiệt tốt đẹp bao nhiêu, tránh cho một ngày nào đó y lại buông bỏ tất cả chạy lên núi ở.

Lần hội họp sinh nhật này cũng vì mục đích đó.

Kỷ Trường Hoài không thích những nghi thức quá cầu kỳ, vì vậy họ chỉ sắp xếp mỗi tiết mục cắt bánh kem đơn giản.

Kỷ Trường Hoài lấy dao, cắt xuống, khi đang định phân phát, đèn trong phòng tiệc bỗng nhiên tắt ngúm.

Chỉ còn lại một ánh đèn chiếu sáng Kỷ Trường Hoài, y thoáng sửng sốt, quay mặt lại mới phát hiện ba mẹ mình đã rời khỏi từ khi nào.

Âm nhạc vang lên.

Màn hình lớn phía sau cũng sáng lên, bắt đầu phát một vài tấm ảnh.

Tất cả đều là ảnh của Kỷ Trường Hoài, từ thuở nhi đồng bi bô tập nói đến thiếu niên ngây ngô, lại đến thanh niên tuấn tú.

Không khó để có thể thấy những tấm ảnh này là chụp lén, bối cảnh xung quanh thay đổi liên tục, có lớp học có thư viện có căn tin, nhưng trung tâm của những tấm ảnh vẫn luôn là Kỷ Trường Hoài.

Hết thảy tựa như góc nhìn của một người nào đó, một góc nhìn tràn ngập ngưỡng mộ và tình yêu đối với Kỷ Trường Hoài.

Xem đến đây, Trình Mộc Quân quét mắt sang chỗ ghế trống, khẽ cười thầm.

Hệ thống: "Tiểu Trúc Tử, chuyện gì vậy? Ba mẹ y xem y là trẻ ba tuổi à, làm cả mấy cái này?"

Trình Mộc Quân: "Ba mẹ y cùng lắm gọi là đồng lõa thôi, chắc hẳn là Mạc An Lan muốn tỏ tình. Điều ba mẹ Kỷ Trường Hoài lo lắng nhất chính là y xuất gia, vậy nên mới vội vã tìm thầy trị bệnh muốn cho y mau chóng yêu đương."

Hệ thống: "Ây, xấu hổ ghê. Nếu tôi là Kỷ Trường Hoài, chắc giờ tôi có thể xây được nguyên cái lâu đài Barbie mộng mơ luôn*."

(*) Trong câu này có dùng thuật ngữ internet, đại khái là khi xấu hổ ngta thường nghịch đất nghịch cát đồ đó:"

Lúc này, tuy Kỷ Trường Hoài vẫn giữ nét mặt ôn hòa, nhưng bàn tay cầm dao cắt bánh kem lại khẽ siết chặt.

Trình Mộc Quân thở dài: "Tỏ tình trước mặt mọi người vào lúc này, có thấy vô đạo đức không."

Lúc này, khúc nhạc dạo đã hết, tiếng hát của ai đó cất lên, cửa phòng tiệc mở ra.

Ánh đèn cũng đuổi theo.

Mạc An Lan mặc một bộ Âu phục màu trắng, tay cầm microphone, vừa hát một bài tình ca không biết tên vừa chầm chậm đi tới.

Trình Mộc Quân cúi đầu nhìn ngón tay mình, sợ cười ra tiếng.

Tình cảnh này thật sự là quá xấu hổ.

Nếu không phải Kỷ Trường Hoài đã từng là một người xuất gia, tu dưỡng rất tốt, đổi lại là người khác chắc đã bỏ chạy từ lâu rồi.

Hắn lại giương mắt nhìn Tiêu Ngật Xuyên, phát hiện đối phương cũng không có phản ứng gì, giống như mọi chuyện không hề liên quan đến y.

Những chuyện kế tiếp cũng giống như dự đoán, Mạc An Lan tỏ tình trước mặt mọi người, gạt bỏ lòng tự trọng, bộc lộ nỗi lòng thầm kín bao năm.

Kỷ Trường Hoài hơi nhíu mày.

"Xin lỗi, tôi nghĩ tôi đã từng nói rất nhiều lần, tôi tu Phật hay xuất gia, thậm chí bây giờ quyết định xuống núi, đều bởi vì một người."

Y thoáng ngập ngừng: "Cậu như vậy khiến tôi rất khó xử, có vẻ những lần tôi âm thầm từ chối cậu đều không để vào lòng, tôi cũng vì tình cảm của hai nhà nên mới lịch sự đối đãi, hiện tại xem ra không cần thiết làm bạn bè nữa."

Nói xong, y cũng không quan tâm tới phản ứng của Mạc An Lan, dứt khoát bước xuống sân khấu, rời khỏi phòng tiệc.

Một bữa tiệc sinh nhật bởi vì Mạc An Lan tung chiêu bất ngờ mà kết thúc trong không vui.

Điểm may mắn duy nhất chắc là người tham gia không nhiều lắm, đều là họ hàng nhà họ Kỷ và bạn bè thân thiết.

Nói cách khác, chuyện Mạc An Lan bị từ chối trước mặt mọi người có lẽ sẽ trở thành trò cười trong một thời gian khá dài.

Ăn uống xong, đám Trình Mộc Quân đi ngang qua quầy lễ tân, từ chỗ quản lý tiền sảnh biết tin Mạc An Lan đã rời đi một mình.

Trình Mộc Quân liếc sang Tiêu Ngật Xuyên, thấy y vẫn thờ ơ như cũ.

"Sao vậy?" Tiêu Ngật Xuyên hỏi.

Trình Mộc Quân nói thẳng: "Xem chừng nào anh đuổi theo."

Không nghĩ tới, Tiêu Ngật Xuyên lại hỏi lại: "Tôi... sao phải đuổi theo? Không đúng, tôi... đuổi theo khi nào?"

Y nâng tay nhéo sống mũi, hình như có chút không thoải mái.

"Cậu sao vậy?" Kỷ Trường Hoài hỏi.

Mặt Tiêu Ngật Xuyên trắng bệch: "Đầu tôi rất đau, ưm ——" Sau đó y bất ngờ ngã quỵ, cũng may Kỷ Trường Hoài và Trình Mộc Quân tay mắt lanh lẹ đỡ được người.

Cùng lúc đó, ngoài cửa sổ, một tia chớp cắt qua không trung, sấm rền nổi lên, mưa to buông xuống.