Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi

Chương 67: C67



Editor: Diệp Hạ

Chỗ hai người ẩn náu cũng giống với nơi mà Trình Mộc Quân đã chọn lúc trước, là một khu dân cư kiểu cũ. Ban đầu vốn là một thôn nhỏ, sau khi thành phố ở đây mở rộng, những người dân đã xây dựng các tòa nhà và cho thuê lại.

Tóm lại, đây là nơi có rất nhiều người ra vào, gương mặt mới xuất hiện cũng không khiến ai chú ý.

Tất nhiên đây không phải là chủ ý của Nguyễn Miên, Lâm Viễn Ngạn mang theo Nguyễn Miên cũng là vì y không tiện ra mặt mà thôi.

Trình Mộc Quân thong thả ăn xong bát hoành thánh thì thấy Nguyễn Miên chạy xuống từ tòa nhà. Cậu đeo một cái balo, chắc hẳn bên trong đựng mấy thứ có giá trị lôi từ đống rác hôm qua.

Với logic của Nguyễn Miên, chắc chắn là định cầm đi bán lấy tiền. Nếu vậy, trong khoảng thời gian ngắn cậu ta sẽ không trở lại.

Trình Mộc Quân cũng không chần chừ nữa, đợi khi bóng dáng Nguyễn Miên biến mất, hắn lập tức đứng dậy, lên lầu, tìm được căn phòng ứng với cái ban công kia.

Hắn không gõ cửa, mà tìm tòi trong đống đồ bên cạnh một hồi, sau đó lôi ra được một sợi dây thép nhỏ.

Dây thép đâm vào mắt khóa, xoay một lát, khóa mở.

Trình Mộc Quân không hề kiêng kỵ, đi thẳng vào.

Nhà có cấu trúc ba phòng hai sảnh, đồ dùng rất ít, chắc là vì để tiện cho Lâm Viễn Ngạn di chuyển.

Một cánh cửa phòng đang mở, trên giường có dấu vết người ngủ. Xem ra Lâm Viễn Ngạn không nói dối, mặc dù bị thôi miên, nhưng y vẫn giữ vững điểm mấu chốt cuối cùng.

Trình Mộc Quân cảm thán: "Tôi không nhìn lầm Lâm Viễn Ngạn, vẫn có chút giá trị cứu vớt, dưới tình huống như vậy mà vẫn không phá vỡ điểm mấu chốt."

Hệ thống: "Chuyện gì?"

Trình Mộc Quân nói câu thấm thía: "Quan hệ với người nhược trí là trái pháp luật, may là y không làm, nếu không tôi sẽ từ bỏ y ngay."

Hệ thống yên lặng phỉ nhổ: "Hoạt động trái pháp luật cậu làm cũng không ít đâu, mới nãy thôi cậu còn dùng một cọng dây thép mở cửa nhà người ta."

Trình Mộc Quân mỉm cười: "Ừm, tôi nhận sai."

Nói xong, hắn nhấn tay nắm cửa, chuẩn bị mở căn phòng đóng chặt còn lại ra.

Nhấn một cái, không được, xem ra là đã khoá trái từ bên trong.

Giọng nói của Lâm Viễn Ngạn truyền ra: "Tiền ở trong ngăn kéo bàn trà, bây giờ tôi rất bận."

Người bên trong cho rằng bên ngoài là Nguyễn Miên, không có ý định mở cửa. Trình Mộc Quân nhướng mày, lại mời dây thép xuống núi lần nữa.

Lại thêm mười giây ngắn ngủn trôi qua, khoá cửa phát ra một tiếng rắc. Hắn ấn tay cầm xuống, cửa mở.


Đây là một căn phòng làm việc, rèm cửa đóng chặt, trừ ánh đèn bàn tối tăm ra thì không còn nguồn sáng nào khác.

Lâm Viễn Ngạn nhíu mày, nhìn qua, đang muốn nói gì đó, lại phát hiện người đứng ở cửa là Trình Mộc Quân.

Y phản ứng rất nhanh, tay sờ soạng trên bàn làm việc, ngay sau đó, họng súng tối om chỉa vào ngay giữa trán Trình Mộc Quân.

Trình Mộc Quân ngay cả lông mày cũng không động một cái, giống như thứ kia không phải súng, mà là một món quà nào đó: "Lâm tiên sinh, đã lâu không gặp."

Ánh mắt Lâm Viễn Ngạn u ám, "Cậu tới làm gì?"

Trình Mộc Quân không hề quan tâm đến địch ý của y, thong thả ngồi xuống ghế dựa đối diện: "Đương nhiên là đến đưa cậu về nhà rồi."

Lâm Viễn Ngạn lạnh nhạt nhìn qua, súng vẫn chỉa vào Trình Mộc Quân, nói một câu làm người ta sởn tóc gáy: "Nếu không muốn chết cùng tôi ở chỗ này thì đi ngay."

Trình Mộc Quân đứng dậy, mở hai tay: "Tôi không có ý gì hết, chắc là cậu cũng biết, thứ tôi luôn muốn là cái gì."

Lâm Viễn Ngạn giương mắt, "Là gì?"

Trình Mộc Quân mỉm cười, nói: "Tiền và người, cái gì tôi cũng muốn, nếu cậu không cho thì tôi tự lấy vậy."

Lời này vô cùng trơ trẽn, Lâm Viễn Ngạn cũng cứng đờ. Chỉ trong chớp mắt, Trình Mộc Quân đột nhiên nhào tới, thuận tay chộp lấy con dao gọt hoa quả trên bàn.

Một tia sáng lóe lên, bụng Lâm Viễn Ngạn xuất hiện một vết thật dài.

Nhưng toàn bộ quá trình, Lâm Viễn Ngạn vẫn luôn không bóp cò súng. Y cúi đầu, nhìn chỗ áo bị rách, màu đỏ từ từ thấm ra.

Vết thương không sâu, bị thương ngoài da mà thôi, nhưng sắc mặt Lâm Viễn Ngạn lại trở nên cực kỳ tái nhợt, nhẹ buông tay, súng rơi xuống.

Trình Mộc Quân tay mắt lanh lẹ đón được súng lục, tránh nó rơi xuống mặt đất lại phát nổ. Sau đó, hắn ngồi trên ghế, ôm tay kiên nhẫn chờ đợi.

Hồi lâu sau, Lâm Viễn Ngạn mới ngẩng đầu lần nữa, "Lần nào giải trừ thôi miên cậu đều phải dùng cách này à?"

Tốt lắm, chỉ số thông minh khôi phục rồi.

Trình Mộc Quân chống cằm: "Đơn giản mà hữu hiệu, với lại cậu cũng chỉa súng vào người tôi rồi, tôi mà không làm vậy, lỡ cậu xốc bay sọ tôi luôn thì sao?"

"Cậu biết tôi sẽ không nổ súng."

"Không nổ súng, người nọ chạy thì làm sao?"

Lâm Viễn Ngạn: "Tôi tin cậu có thể tìm được tôi một lần nữa, đối với cậu, việc này không khó."


Trình Mộc Quân nghĩ đến cách tìm người lần này, run lập cập: "Không được không được, vẫn nên giải quyết trong một lần thì tốt hơn."

Nếu Lâm Viễn Ngạn đã ổn, Trình Mộc Quân quyết định để y suy nghĩ kế hoạch tiếp theo. Dù sao đối phương cũng là người đưa hắn đến tuyến thế giới này, sẽ không hoàn toàn không chuẩn bị gì.

"Cậu định làm như thế nào?"

Lâm Viễn Ngạn làm một động tác với Trình Mộc Quân, ý bảo hắn tiến lại gần.

Trình Mộc Quân không hiểu gì, đứng dậy, ngồi lên tay vịn ghế dựa.

Lâm Viễn Ngạn kéo cổ áo hắn, nghiêng người qua, thấp giọng nói: "Tôi nghĩ, tiếp theo cậu nên tìm một chỗ, giam tôi lại."

Trình Mộc Quân: "......"

Hắn im lặng nhìn Lâm Viễn Ngạn vài phút, sau đó lấy tay nhấn lên miệng vết thương y một cái.

"Shh ——" Lâm Viễn Ngạn nhíu mày, đè tay Trình Mộc Quân lại: "Sao vậy?"

"Tôi nghĩ đầu óc cậu vẫn không bình thường nên mới có thể nói ra mấy lời đáng sợ như vậy." Trình Mộc Quân bình tĩnh thu tay lại.

Miệng vết thương vốn đã khá ổn giờ lại rỉ máu, dính lên lòng bàn tay Trình Mộc Quân. Lâm Viễn Ngạn rút một tấm khăn giấy ướt từ cái hộp bên cạnh ra, sau đó kéo tay Trình Mộc Quân qua.

Trình Mộc Quân để mặc y làm, hỏi: "Cậu bị nghiện cầm tù play rồi à? Nhưng mà tôi không có cái hứng thú này."

Lâm Viễn Ngạn nắm tay hắn, cẩn thận chà lau sạch sẽ: "Có vẻ... người kia không thích tôi và cậu ở bên nhau. Lần nào có dấu hiệu gã cũng có hành động, chúng ta dẫn rắn rời hang thôi."

Trình Mộc Quân: "Thì ra là thế, thật ra tôi không ngờ là cậu lại đưa ra đề nghị như vậy đó, tôi cũng không nghĩ ra được cách này."

"Sao?"

"Cậu đó, không phải sĩ diện nhất sao? Thậm chí bởi vì đi đứng khó coi mà tình nguyện ngồi xe lăn." Trình Mộc Quân nói: "Lâm Viễn Ngạn bị tôi giam cầm, việc này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi cậu vứt hết."

Lâm Viễn Ngạn lau khô vết máu trong lòng bàn tay Trình Mộc Quân, sau đó ném khăn ướt vào thùng rác, vẫn không quan tâm đến vết thương trên người mình.

"Đúng là tôi sĩ diện, nếu ai nhìn cái chân bị thương của tôi nhiều hơn một cái, tôi sẽ đánh gãy chân họ. Bởi vì những người đó không quan trọng bằng mặt mũi của tôi."

Lâm Viễn Ngạn nâng tay, đưa hướng Trình Mộc Quân, "Nhưng tất nhiên là cậu không giống họ."

Trình Mộc Quân cười nhẹ, duỗi tay nắm lấy.

***


Mẹ Lâm nổi giận đùng đùng đi vào biệt thự Lâm gia, Lâm Dật Hành luống cuống đi theo phía sau.

Mấy năm gần đây, mẹ Lâm đã gần như rời khỏi cuộc tranh đấu quyền lực của Lâm gia, thậm chí không cho Lâm Viễn Ngạn một chút sự giúp đỡ nào.

Cũng vì nguyên nhân này, Lâm Dật Hành và Trình Mộc Quân đều không có ý định động đến bà. Cuộc tranh đấu giữa những người trẻ tuổi không thể lan đến đời trước.

Đây là ước định thành truyền thống của Lâm gia.

Chỉ là, chuyện mà Trình Mộc Quân làm bây giờ đã khiến cả mẹ Lâm - người luôn ở viện điều dưỡng không gặp ai cũng ra ngoài.

Thế mà hắn lại bắt nhốt Lâm Viễn Ngạn, nuôi như một con chim hoàng yến. Nói thế nào thì Lâm Viễn Ngạn cũng từng là gia chủ Lâm gia, việc làm này thật sự rất quá đáng, làm nhục người khác vô cùng.

Mẹ Lâm nổi giận, được Nguyễn Miên dìu lên tầng 4.

Lâm Dật Hành đi nhanh hơn vài bước, tiến tới gõ cửa.

Bên trong không có động tĩnh, Lâm Dật Hành quay đầu lại, nhìn thoáng qua gương mặt xanh mét của mẹ Lâm, lại gõ mạnh hơn.

"Anh Mộc Quân, anh Mộc Quân."

Giọng nói lười biếng mơ hồ truyền ra: "Chuyện gì? Giờ tôi không tiện. Ưm, nhẹ thôi."

Lâm Dật Hành im lặng, bàn tay nắm cạnh cửa nổi gân xanh. Hắn nhắm mắt lại thật mạnh, tiếp tục nói: "Anh Mộc Quân, Lâm phu nhân tới, mặc dù anh đang bận, nhưng làm vãn bối thì vẫn nên gặp bà."

"Biết rồi, đợi một lát."

Hai mươi phút sau, cuối cùng Trình Mộc Quân cũng mở cửa ra.

Tóc hắn hơi ướt, nhìn là biết vừa tắm xong, quần áo cũng khá chỉnh tề, chỉ là áo sơ mi mở hai nút trên, để xương quai xanh đầy dấu hôn lộ ra không hề e dè.

Trình Mộc Quân nhìn thấy gương mặt xanh mét của Lâm phu nhân và Nguyễn Miên đang chực khóc phía sau Lâm Dật Hành, mỉm cười chào hỏi: "Lâm phu nhân, đã lâu không gặp."

Hắn xoay người, ngồi xuống sô pha, lại gọi điện thoại kêu người bưng trà nước và điểm tâm lên.

Thái độ thản nhiên, lễ nghi chu toàn, không nhìn ra nửa điểm chột dạ nào.

Mẹ Lâm vốn đã chuẩn bị để nổi trận lôi đình, cuối cùng lại bị dáng vẻ này của Trình Mộc Quân làm nghẹn chết khiếp. Ngực bị đè nén, hít thở khó khăn, bà chỉ đành ngồi xuống sô pha, đợi ổn hơn mới mở miệng hỏi: "Lâm Viễn Ngạn đâu?"

Trình Mộc Quân chỉ vào trong phòng, "Đang tắm, dù sao cũng là gặp gia trưởng, không thể qua loa đúng không?"

Mẹ Lâm: "......"

Sau một lúc lâu, tiếng lộc cộc của gậy chống vang lên.

Mọi người đều quay đầu nhìn qua, kinh ngạc phát hiện, thế mà Lâm Viễn Ngạn lại mặc tây trang cực kỳ nghiêm túc, không ngồi xe lăn, nghiêng ngả bước tới.

Nguyễn Miên theo bản năng muốn đi đỡ, lại bị Trình Mộc Quân giơ tay ngăn lại: "Ngồi xuống, tôi không thích người khác chạm vào người của mình."


Mẹ Lâm trừng mắt nhìn qua, Lâm Viễn Ngạn lại không có phản ứng gì, đi thẳng đến chỗ Trình Mộc Quân ngồi xuống.

Lúc này, trà nước đã được bưng lên.

Lâm Viễn Ngạn nâng tay, rót trà cho Lâm phu nhân, giọng điệu thản nhiên: "Mẹ, sao không ở viện điều dưỡng nữa?"

Mẹ Lâm nhíu mày nhìn y, môi run rẩy nói: "Lâm Viễn Ngạn, anh đang muốn làm tôi tức chết đúng không? Tôi ở viện điều dưỡng mà cũng nghe nói anh bị nuôi như tiểu bạch kiểm đó!"

"A." Trình Mộc Quân bỗng nhiên bật cười, nói: "Lâm phu nhân, cháu và Viễn Ngạn là lưỡng tình tương duyệt, đừng nói khó nghe vậy chứ."

"Lưỡng tình tương duyệt? Lưỡng tình tương duyệt mà cậu lại đuổi Viễn Ngạn ra khỏi Lâm gia, còn bức nó tới đường cùng? Còn nhốt nó lại, để bên ngoài nói nó là tiểu bạch kiểm cậu nuôi?"

Mẹ Lâm khó thở, nói một tràng dài.

Trình Mộc Quân không hề tức giận, mỉm cười nghe, đợi mẹ Lâm xả xong mới nói: "Ai kêu Viễn Ngạn đột nhiên thay lòng đổi dạ thích người khác chứ?"

Tầm mắt hắn đảo qua người Nguyễn Miên: "Cháu trở về là vì Viễn Ngạn, thế mà cậu ấy lại cô phụ cháu. Con người của cháu không có ưu điểm gì, cái duy nhất có là si tình, vì để trong mắt cậu ấy có cháu một lần nữa, đương nhiên là cháu phải.... hủy hoại thứ cậu ấy để ý nhất."

Nguyễn Miên bị hắn nhìn đến run bần bật, yên lặng rụt về phía sau, giống như làm vậy là có thể né tránh tầm mắt bén nhọn như lưỡi dao này.

Mẹ Lâm nhíu mày: "Cậu phát điên cái gì? Chỉ vì đoạt Lâm Viễn Ngạn lại mà cậu làm ra nhiều chuyện như vậy?"

Trình Mộc Quân buông tay, nói: "Ai kêu cháu si tình quá làm gì. Đúng rồi, kết hôn xong, chúng cháu định sẽ rời khỏi nơi đầy phiền phức này, ra nước ngoài định cư."

"Cậu..." Mẹ Lâm thật sự bị sự trơ trẽ của hắn làm giận tới ngất xỉu rồi: "Ai đồng ý cho các cậu kết hôn!"

"Anh Mộc Quân!" Lâm Dật Hành cũng kinh hô: "Chú nhỏ sẽ không đồng ý đâu, hà tất gì anh phải như thế!"

Trình Mộc Quân vẫn làm vẻ thản nhiên: "Không đồng ý cũng không sao, tôi nhốt y lại, chơi y đến đồng ý là được."

"......"

Cuối cùng, tầm mắt hắn chuyển tới trên người Lâm Viễn Ngạn: "Thế nào? Suy nghĩ xong chưa?"

Ánh mắt Lâm Viễn Ngạn trầm xuống, một lúc lâu sau mới gật đầu: "Được."

Nói xong, y lấy một chiếc nhẫn từ trong túi ra, đưa về phía ngón giữa của Trình Mộc Quân.

Ngay lúc này, Lâm Dật Hành mất kiểm soát đứng lên, cả giận nói: "Trình Mộc Quân, anh điên rồi sao? Y đã sống cùng Nguyễn Miên cả một thời gian dài, dơ như vậy... anh cũng không ngại?"

Lâm Viễn Ngạn ngừng động tác lại, giống như đang trưng cầu ý kiến của Trình Mộc Quân.

Trình Mộc Quân phun ra hai chữ: "Tiếp tục."

Đeo nhẫn lên.

Kết cục đã định.

Khi tiễn mọi người ra cửa, Trình Mộc Quân còn phất tay tạm biệt, nói: "Đến lúc đó mời mọi người tới uống rượu mừng."