Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 102: THỦ ĐOẠN KHỦNG KHIẾP



Lý Phàm nheo mắt, trong ánh mắt lộ ra ý lạnh.

Từ Thiên Hải cả người run lên, cứ cảm thấy Lý Phàm của lúc này, toàn thân toát ra một cỗ khí tức anh ta khó tả.

Là loại cảm giác tự tin vô địch đó.

“Lý Phàm, cậu thật sự tưởng mình quen biết Sở Trung Thiên thì rất giỏi sao?” Từ Thiên Hải bật cười, cưỡng ép bản thân chấn tĩnh.

Đây chắc chăn là giả, dựa vào đâu mà một tên phế vật như Lý Phàm, đột nhiên trở nên cường thế như vậy.

Từ Thiên Hải có ba, ba anh ta quen biết nhiều.

Anh ta mới không lo lắng Lý Phàm dám làm gì với anh tai Tuy nhiên, ngay sau đó, Lý Phàm lại nhàn nhạt nói: “Từ Thiên Hải, tôi không muốn nhắm vào anh, nhưng anh đâu đâu cũng nhắm vào tôi, chuyện tối nay, tôi biết là kẽ hoạch của anh, nếu như tôi cứ như thể thả anh thì có lỗi với chính tôi, cũng có lỗi với Cố Họa Y.

Đối với Từ Thiên Hải, trong lòng Lý Phàm không có bao nhiêu sự đồng cảm, tên này, cứ nhòm ngó Cố Họa Y, bản thân phải ra tay cảnh cáo một phen.

Sắc mặt của Từ Thiên Hải ngây ra, lông mày nhíu chặt, cười lạnh nói: “Lý Phàm, tôi thật sự không tin anh có thể làm gì với tôi!”

Tuy nhiên, lời của anh ta vừa dứt, Lý Phàm ở sô pha đối diện bình tĩnh nói: “Anh ngông cuồng như này, không phải chính là ở vào người và thực lực của ba anh sao, vậy tôi bây giờ ở trước mặt anh hủy nó”

Nói rồi, Lý Phàm rút điện thoại ra, trực tiếp gọi điện cho Tiền Phúc: “Động thủ đi”

“Được tiểu thiếu chủ, đã sắp xếp rôi” Trong điện thoại Tiền Phúc đáp.

Rốt cuộc là đi đến bức này.

Lý Phàm sẽ không hối hận, bởi vì anh không cho phép có bất cứ ai tổn thương đến Cố Họa Y.

Sự sắp xếp của Từ Thiên Hải tối nay, không phải chính là muốn nhân cơ hội có được Cố Họa Y sao.

Cho nên, anh ta đáng chết!

Từ Thiên Hải nhìn một màn này, không nhịn được đứng đó cười điên cuông, chỉ vào Lý Phàm nói: “Lý Phàm, cậu là đang trêu tôi à? Cậu tưởng dựa vào một cuộc điện thoại của cậu, ba tôi có thể ngã xuõng? Cậu nằm mơ đi! Ba tôi chính là chủ tịch của tập đoàn Từ Thị, cũng là một trong những hội viên của thương hội Hán Thành, cậu biết đây là phân lượng gì không? Huống chỉ, ba tôi còn quen thị trưởng!”

Đối diện với nụ cười lạnh và sự châm chọc của Từ Thiên Hải, Lý Phàm vô cùng thản nhiên, chỉ lạnh nhạt nhìn.

Từ Thiên Hải, quá tự tin rồi.

Cười điên cuông không đến một phút, điện thoại của Từ Thiên Hải đổ chuông rồi.

Nhìn số hiển thị, ba của anh ta gọi tới!

Từ Thiên Hải cười lạnh, rất là đắc ý, lắc chiếc điện thoại, nói: “Xem đi, mở to mắt chó của cậu ra mà nhìn! Điện thoại của ba tôi, tôi ngược lại muốn hỏi xem, cậu có lật đổ được ba tôi không!”

Nghe máy, Từ Thiên Hải cất giọng nói: “Ba, sao thế?”

“Từ Thiên Hải! Con có phải là ở bên ngoài chọc ai rôi không? Con chọc đến ai rôi?!” Trong điện thoại, một tiếng quát giận dữ vang lên, khiến đầu óc của Từ Thiên Hải ong lên.

Chuyện gì thế?

Từ Thiên Hải hoảng rồi, tiếng cười tắt ngủm, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra, dự cảm không tốt ập tới!

“Ba, có ý gì thế?” Từ Thiên Hải không hiểu hỏi, ánh mắt nghi hoặc khóa chặt trên người Lý Phàm.

“Vừa rồi thương hội Hán Thành thông báo, thẻ hội viên của Từ Thị chúng ta bị hủy rồi!” Từ Hậu Phong đột nhiên tức giận quát: “Còn cả công ty nhà chúng ta, toàn bộ bị điều tra! Tiền cũng bị đóng băng hết! Con mẹ nó con rốt cuộc ở bên ngoài chọc giận ai rồi?!

Con biết bây giờ những nhà buôn bán đó đã gọi bao nhiêu cuộc cho ba rồi không?! Con thật sự hại chết ba rồi!

Nhà họ Từ chúng ta bị con hủy rồi!

Nghiệt tử, nghiệt tử!”

Lộp bộp!

Từ Thiên Hải lúc này dấy lên làn sóng dữ dội trong lòng!

Ba bị cách chức, tập đoàn Từ Thị bị điều traI Tất cả sản nghiệp, tiền của nhà họ Từ đều bị đóng băng!

Điều này khác gì khiến nhà họ Từ phá sản!

Như thế, nhà họ Từ ít nhất nợ ngoài đến 900 tỷ!

Đây là thủ đoạn gì?

Quá dọa người rồi!

“Ba, ba… không thể nào, sao có thể như thế?” Từ Thiên Hải lúc này còn không tin, nhưng anh ta đã toát mồ hôi hột, bước chân vô lực, mông ngồi phịch trên sô pha, hai mắt dại đi.

“Con mẹ nó con hỏi ba! Con cái đồ nghiệt tử này! Người ta gọi rõ họ tên, nói là họa con gây ra!” Ba Từ gào trong điện thoại.

Đột nhiên, một tiếng phá cửa vang lên: “Từ Hậu Phong, ông bị nghi ngờ trục lợi, làm dụng chức vị, bây giờ bị bắt, mời đi theo chúng tôi một chuyến!”

Từ Thiên Hải nghe rõ ràng lời này, sau đó đầu bên kia truyên đến tiếng gào giận dữ không cam lòng của Từ Hậu Phong: “Nghiệt tử!”

“Ba? Bai”

Từ Thiên Hải rất khẩn trương, sắc mặt trắng bệch, điện thoại bị gián đoạn, anh ta giống như bị rút mất xương sống, mềm nhữn ngồi trên sô pha.

Xong rồi, tất cả đều xong rồi.

Chỗ dựa của Từ Thiên Hải, trong một đêm sụp đổ rồi!

Anh ta sẽ phải đối mặt với khoản nợ với hàng trăm nhà buôn bán, những nhà buôn bán đó, ai trên người sạch sẽ chứ?

Ít nhiều đều có dính líu với thế lực ngầm!

Từ Thiên Hải hoàn toàn sợ hãi rồi, kiếp này của anh ta xong rồi, thậm chí cái mạng này đều có thể xong rồi!

Quá ác rồi! Lý Phàm quá ác rồi!

Trực tiếp cắt đứt đường lui của anh ta!

Mà lúc này, Lý Phàm rất là bình tính đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Từ Thiên Hải, tất cả đều là tự anh gây ra, đây là một bài học tôi cho anh, hy vọng anh tự biết lấy mình”

Nói rồi, Lý Phàm đứng dậy rời khỏi.

Rất nhanh, mọi người đều rời đi.

Từ Thiên Hải mất hồn một mình ngồi trên sô pha trong phòng khách, cười mất kiểm soát, sau đó là khóc to.

Không ngờ, Từ Thiên Hải anh ta lại thua trong tay Lý Phàm.

Thậm chí, anh ta ngay cả Lý Phàm làm như nào cũng không rõ.

Chỉ một cuộc gọi, một cuộc gọi!

Quá kinh khủng rồi!

Lý Phàm quá khủng bố rồi!

Nhưng, tôi không cam lòng!

Từ Thiên Hải tôi không cam lòng!

Anh ta lập tức rút điện thoại ra, run rẩy ấn một số điện thoại, nghẹn ngào nói: “Cậu, xin hãy cứu cháu, cứu lấy nhà họ Từ, cậu…”

Quay trở lại Lý Phàm, anh sau khi từ biệt thự của Từ Thiên Hải đi ra thì lên xe của Sở Trung Thiên, trước đi tới chỗ của Tiền Phúc.

“Lão Tiền, muộn như vậy rồi tìm tôi có chuyện gì?” Lý Phàm ngồi trên sô pha êm ái, thưởng thức rượu vang.

Tiền Phúc rất là cung kính đứng ở trước Lý Phàm, hơi cúi người: “Tiểu thiếu chủ, xin lỗi, là sơ xuất của tôi, hại cậu bị hàm oan”

Lý Phàm thờ ơ nói: “Lão Tiền, ông đừng nói với tôi mấy lời khách sáo này, đâu có chuyện gì lớn. Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì, khẩn trương muốn gặp tôi như thế”

Tiền Phúc suy nghĩ một lát, cung kính đáp: “Tiểu thiếu chủ, Long hậu mấy ngày nữa chuẩn bị đến Hán Thành”

Lộp bộp!

Bầu không khí bỗng trở nên yên ăng dị thường!

Ly rượu vang trong tay Lý Phàm dừng ở khoảng không, cách nửa ngày, anh mặt mày u ám để xuống bàn trà được viền bằng đá cẩm thạch tơ vàng.

Hai mắt trống rỗng, dường như có tâm sự.

Một lát sau, Lý Phàm mới cau mày hỏi: “Bà ta đến Hán Thành làm cái gì?”

Long hậu, người nắm quyền của Long Môn hiện nay.

Là một người phụ nữ thủ đoạn rất độc ác.

Năm đó, chính một tay kế hoạch của bà ta, đem anh và mẹ đuổi ra khỏi Long Môn.

“Tiểu thiếu chủ, Long hậu nói, muốn đến thăm con dâu của Long Môn và cậu” Tiên Phúc hai mắt hơi nheo lại, ngữ khí đè thấp.

Sự tổn thương mà Long hậu gây ra với tiểu thiếu chủ, Tiền Phúc đều biết.

Lần này bà ta đến Hán Thành, sợ rằng không có đơn giản như thế.

“Tôi biết rồi” Lý Phàm nhíu mày nói, ánh mắt lạnh lùng.

Nếu bà ta đã muốn đến, vậy anh phải chuẩn bị một chút rồi.

Không có tâm trạng ngồi lại nữa, Lý Phàm đứng dậy rời khỏi, mặt mày ưu phiền.

Tiền Phúc đích thân đưa anh đến tiểu khu.

“Tiểu thiếu chủ, vậy tôi trở về trước” Tiền Phúc cung kính nói, chuẩn bị chiếc xe Rolls Royce.

Tuy nhiên, Lý Phàm lại nói: “Muộn như vậy rồi, vào trong ngồi đi”

Tiền Phúc ngây ra, nghi hoặc nói: “Tiểu thiếu chủ, như vậy được không?”

“Không sao, không ai biết ông, hơn nữa tôi có thể ứng đối được, cứ tìm một lý do giải thích thôi, còn lý do gì, tự ông nghĩ đi” Lý Phàm nói.

Nói xong, anh dẫn đầu đi vào tiểu khu.

Tiền Phúc bất lực thở dài, tiểu thiếu chủ làm việc, thật sự là không ai đoán được.

Để thủ hạ lát chiếc Rolls Royce sang con đường gần đó, Tiền Phúc mới cất bước đi theo Lý Phàm.

Trong nhà lúc này, Cố Họa Y đỏ mắt khóc không ngừng.

“Ba, ba nhất định phải cứu Lý Phàm, anh ấy là bị người khác vu oan”

Cố Thiệu Huy ngồi trên sô pha, tức đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, khóe miệng giật giật: “Cuộc gọi này ba sẽ không gọi! Chuyện này là bản thân Lý Phàm xông vào, để tự nó giải quyết.

Nếu như nó thật sự bị oan, tự nhiên sẽ được thả ra”

Cố Thiệu Huy rất tức giận, quá mất mặt rồi!

Con rể của mình vậy mà làm ra loại chuyện này!

Càng đừng nhắc đến Vương Cẩn Mai lúc này, mặt mày giận dữ vì xấu hổ, quát mắng: “Phế vật! Bại hoại! Bại hoại gia phong! Họa Y, mẹ đã nói với con, tên vô dụng đó không phải thứ gì tốt đẹp, con không nghe mẹ, cứ muốn ở bên nó, bây giờ tốt rồi, con cũng nhìn rõ rồi, phế vật mặt người dạ thú! Như thế này, ngày mai con ly hôn với Lý Phàm, lần này bắt buộc phải ly hôn!”

Vương Cẩn Mai điên rồi, con gái vừa về nhà thì nói chuyện này với bọn họ.

Lúc này, Vương Cẩn Mai mặt mày vô cùng khó coi.

Đứa con rể này, thật là muốn làm mất hết mặt mũi của hai người già bọn họ!

Chuyện này nếu như truyền đến †ai của hàng xóm trên phố, Vương Cẩn Mai bà ta còn sống được không?

Tốt nhất phải nắm chắc, như thế này bà ta có thể ép con gái ly hôn rồi.

Cố Họa Y ôm mặt, suy sụp khóc to.

Ba mẹ của cô không giúp, cô phải làm sao đây?

Vừa hay vào lúc này, chuông cửa vang lên.

Vương Cẩn Mai vốn dĩ đã tức điên, tự nhiên không có tính khí tốt, quát: “Ai, cô hồn nào, nửa đêm ấn cái gì mà ấn!”