Vị đại gia kia thấy ông Trương căng thẳng như vậy thì không nói thêm gì nữa.
Advertisement
"Ông Trương, tôi ưng một món đồ sứ, vừa hay nó nằm trong danh sách đấu giá hôm nay, hay ông nể mặt tôi bán nó cho tôi luôn đi, ông cứ việc ra giá, đảm bảo sẽ khiến ông hài lòng. Vị đại gia kia đột nhiên nói.
Ông Trương nghe vậy thì chần chừ đáp: "Như vậy có ổn không đây? Dù sao cũng là món đồ đấu giá hôm nay." "Ông Trương à, ông cứ phá lệ một lần đi, dù sao nó cũng là một món đồ gốm, chẳng có mấy người tới vì nó đâu." Vị đại gia kia cười nói.
Ông Trương ngẫm nghĩ, dù sao đem bán cho người nọ ông có thể kiếm được một khoản tiền không nhỏ, đây là chuyện tốt mà, không bán mới là đáng tiếc.
"Vậy được, bán cho ông đó." Ông Trương nói.
Vị đại gia kia nghe vậy thì mừng rỡ cười to, rất lấy làm hài lòng, đây là kết quả mà ông ta mong muốn, lúc đầu còn lo rằng ông Trương
sẽ không bán cho mình, bây giờ khi mọi chuyện đã chắc ăn ông ta mới thấy an lòng.
Ông Trương cũng hết cách với ông ta, đành phải nói: "Chờ kết thúc tôi sẽ lặng lẽ đưa cho ông." "Phiền ông quá." Vị đại gia kia cười gật đầu.
Lúc này buổi đấu giá đã bắt đầu, Lý Phàm cũng không thích nhìn chăm chú vào những món hàng trên sân khấu, có lẽ là do người dẫn chương trình giới thiệu quá nhàm chán, Lý Phàm vô thức ngáp một cái, anh híp mắt nói: "Tôi ngủ một lúc đây, ông canh chừng cho tôi, khi nào bắt đầu thì nhớ kêu tôi đậy, nếu không kêu được thì cũng phải ra giá trước."
"Được."
Trương Đức Võ tập trung hết sức, không dám lơ là một giây. Các món hàng lần lượt được đưa lên sân khấu, nhưng mãi vẫn không đến lượt món đồ sứ kia.
Điều này khiến Trương Đức Vẽ rất khó hiểu, đã sắp đến lượt món hàng cuối cùng cùng rồi, sao vẫn chưa thấy nó lên sân khấu nữa?
Chẳng lẽ người ta để đến cuối cùng mới mang lên? Không thể như vậy được, nhẽ ra món đồ sứ ấy phải được đưa ra vào giữa buổi đấu giá rồi, không thể nào là món đặc biệt được mang ra cuối cùng.
Thậm chí Trương Đức Võ còn nghĩ rằng mình không để ý nên món đồ đó đã được người khác mua mất rồi. Nếu đó là sự thật thì phiền to, ông ta biết phải ăn nói với Lý Phàm thế nào đây?
Lý Phàm ngẩng đầu nói: "Buổi đấu giá này có nhiều thứ thật, đến giờ còn chưa tới nữa." Anh đã ngủ nửa tiếng rồi, vậy mà vẫn chưa đến lượt món mà anh đang đợi.
Trương Đức Võ nhíu mày nói: "Lạ thật, hôm nay hắn nó sẽ được đem ra đấu giá mà, nhưng tôi canh nãy giờ mà không thấy."
"Ông không để ý à?"
Giọng điệu của Lý Phàm chợt trở nên lạnh băng. Trương Đức Võ rầu rĩ nói: "Tôi cũng không biết nữa, có lẽ là do tôi không để ý nên đã lỡ mất."
Lý Phàm bực bội đưa tay lên vuốt trán, nếu biết trước thì anh đã không nhờ Trương Đức Võ canh chừng trong lúc quan trọng như vậy rồi, anh cứ tin chắc rằng Trương Đức Võ sẽ không bất cẩn như vậy, ai ngờ. Lý Phàm bảo Trương Đức Võ đi tìm ông chủ buổi đấu giá.
Ông Trương ngẩng đầu lên thì trông thấy Trương Đức Võ, ông cũng có nhớ mang máng về ông ta, đó là người đứng bên cạnh anh Lý, có khi là bạn của anh Lý không chừng, ông ta không thể sơ suất được.