Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 240: Cậu ta có thể tặng? tôi sẽ ăn phân!



“Cậu Lý?”

Ông cụ Vương hơi ngạc nhiên, nghĩ lại những nhân vật lớn mình quen xem có ai họ Lý không. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, ông cụ Vương vẫn không nghĩ ra nhân vật lớn nào họ Lý.

Quà mừng thọ phong phú như thế, không có của cải mấy triệu tỷ thì hoàn toàn không thể tặng nổi, người có thể tặng ra một phần quà mừng thọ hào hoa như thế chắc chắn phải là nhân vật của những gia tộc quyền thế.

Mấy người Vương Kim Sơn, Vương Kim Hải cũng cực kỳ khó hiểu, nhớ lại trong những đối tượng hợp tác trong nhà, hoàn toàn không có nhân vật lớn họ Lý.

Nhưng quà mừng thọ phong phú để trước mặt, vẻ mặt đám người Kim Sơn dần trở nên si mê, nghĩ chẳng lẽ có người tặng nhầm rồi? Nhưng tiệc mừng thọ của ông cụ Vương không tổ chức ở khách sạn, là tổ chức ở nhà, hoàn toàn không thể nào tặng nhầm được. Mấy khách khứa cũng bắt đầu nhỏ giọng bàn tán, muốn biết rốt cuộc người tặng quà kia là ai.

“Anh Triệu, anh quan hệ rộng nhất, có biết cậu Lý tặng quà mừng thọ này là ai không?”

“Không nghĩ ra được, khách đến hôm nay tôi quen gần hết, hoàn toàn không có người họ Lý, cũng không nghe nói ở Hán Thành có gia tộc quyền thế nào họ Lý, người tặng quà này rất thần bí.

“Cũng đâu thể bỗng dưng có người hào phóng tặng quà được, chẳng lẽ là có chuyện nhờ vả nhà họ Vương? Nhưng cũng không hợp lý lắm”

Mấy khách khứa thì thầm, mãi không nghĩ ra rốt cuộc người tặng quà là ai.

Ông cụ Vương thở dài, chắp tay nói: “Mong khách quý tặng quà xuất hiện một lần” Sảnh trên sảnh dưới vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn không có ai đáp lại ông cụ vương, cuối cùng ông cụ Vương chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống. Vương Tông Hằng vô tình nhìn tới Lý Phàm, đảo mắt, cười châm chọc: “Lý Phàm, cậu cũng họ Lý, chẳng lẽ quà mừng thọ xa hoa này là cậu tặng à?”

Mọi người lập tức nhìn chằm chằm Lý Phàm.

Cổ Họa Y cũng nhìn Lý Phàm với vẻ nửa tin nửa ngờ, nhờ lời anh nói với mình khi nãy.

Chẳng lẽ thật sự là anh? “Phụt! Ha ha ha”

Vương Tông Thành không nhịn được bật cười, khinh thường nói: “Tên vô dụng này và cậu Lý tặng quà kia chắc chẳng liên quan gì đến nhau, nếu cậu ta có thể tặng quà hào phóng như thế, tôi sẽ ăn phân ngay tại đây!”

“Với năng lực của tên vô dụng này, nếu thật sự có thể tặng quà xa xỉ như thế, e rằng sẽ nhảy cao hơn thỏ rồi, sao có thể giấu diếm được”

Chu Thúy Hoa lạnh lùng nói.

Hàn Chí Đức khinh thường lắc đầu: “Tiền sinh hoạt của tên vô dụng này mỗi tháng chỉ có mấy triệu, còn là Họa Y cho, hoàn toàn không có khả năng chuẩn bị quà mừng thọ phong phú như thế, dù anh ta có bán thân cũng không chuẩn bị đủ?

Cổ Họa Y thầm cảm thán một tiếng, lặng lẽ nhìn Lý Phàm, thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, dường như không quan tâm mấy câu nói này thì mới yên tâm hơn một chút.

Vương Lam cười khẩy, xem thường nói: “Tên vô dụng này có thể tặng một món trong danh sách quà tặng kia đã đủ khiến ông cụ vui vẻ rồi, đáng tiếc tên này lại là một kẻ rác rưởi bám váy đàn bà, không tăng được cái gì, chỉ có thể trốn trong góc làm rùa rụt cổ”

Vương Kim Sơn thấy không thể tìm ra cậu Lý thì muốn chuyển chủ đề lại, không thể để tên Lý Phàm này phá hoại cơ hội thể hiện của con trai mình được.

“Đừng nói đến thằng nhóc vô dụng kia nữa, khiến người ta cảm thấy bực bội, ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của chúng ta, Tông Huyền, con mau chúc rượu các chú bác đi”

Vương Tông Huyền bưng ly rượu đứng lên, cung kính nâng ly với người xung quanh: “Tông Huyền ở đây cảm ơn sự quan tâm của các chú bác với cháu, sau này còn rất nhiều chuyện cần các chú bác chỉ bảo, hy vọng đến lúc đó các chú bác sẽ vui vẻ chỉ giáo”

Mấy câu của Tông Huyền rất hoa mỹ, vừa đề cao bản thân vừa khiến khách khứa thấy vui. Khách khứa đều nâng ly, cụng ly với Vương Tông Huyền.

“Tông Huyền thật có bản lĩnh, lần này giành được hợp đồng khai phá khu ngoại ô phía Nam, có quan hệ với tập đoàn Họa Vân Y kia, tiền đồ vô lượng”

“Tập đoàn Họa Vân Y này là một khoản đầu tư lớn, nghe nói tập đoàn tài chính đứng sau có thực lực rất hùng hậu, chỉ cần bám vào bọn họ, sau này chắc chắn có tài nguyên cuồn cuộn”

“Chỉ cần có thể khai phá tốt đất hoang ở ngoại ô phía Nam, sau này nhà họ Vương sẽ có thể trở nên thịnh vượng, thoải mái đi trên con đường phát triển nhanh chóng, Tông Huyền là mang tiền về nhà” Hai nhóm tâng bốc nhau qua lại, nói không chừng sau này Vương Tông Huyền có thể phát triển lên một tầm cao mới, đến lúc đó sẽ là bọn họ cần nhờ vả Vương Tông Huyền. Vương Tông Huyền nghe lời khen tặng của khách khứa thì mừng không thể khép được miệng, cảm thấy hôm nay là ngày rực rỡ nhất của mình từ khi sinh ra đến giờ, thật sự rất thoải mái.

Vương Kim Sơn cười đắc ý, cảm thấy địa vị của nhà mình vững chắc như núi, sau này mọi thứ của nhà họ Vương chắc chắn do nhà mình quyết định.

“Mong mọi người nâng đỡ Tông Huyền, Tông Huyền nhà chúng tôi còn trẻ, sau này chắc chắn cần các vị giúp đỡ nhiều, mong sau này các vị quan tâm nhiều hơn, tôi kính các vị một ly”

Vương Kim Sơn bưng ly lên chạm ly với khách khứa phía xa, sau đó uống cạn rượu.

Ông cụ Vương gật đầu, thầm tán thưởng cho con cháu mình, cảm thấy bọn họ làm rất tốt, có thể làm thân với khách khứa trong trường hợp này, sau này tìm những người này giúp đỡ sẽ dễ dàng hơn nhiều.

“Tông Huyền thật sự rất khá, sau này không ngừng cố gắng, trong thế hệ của cháu có Tông Huyền cháu là xuất sắc nhất, không uổng công ông nội thương cháu, sau này cháu cũng phải nâng đỡ em trai em gái của cháu, để mọi người có thể trưởng thành nhé”

“Ông nội yên tâm, cháu nhất định sẽ dốc hết sức giúp đỡ em trai em gái, kể cả người chồng vô dụng của em gái Họa Y nữa”

Sắc mặt Vương Cẩn Mai và Cổ Thiệu Huy thay đổi, mơ hồ nghe ra sự kỳ lạ trong giọng nói của Vương Tông Huyền, dường như Vương Tông Huyền cũng muốn nhằm vào Lý Phàm làm gì đó.

Vương Lam nhìn Vương Cẩn Mai đang mang sắc mặt khó coi, cười nói: “Cứu cấp không cứu nghèo, Tông Huyền, cháu muốn giúp đỡ cũng phải có chừng mực, đừng tốt bụng muốn giúp người ta, cuối cùng lại bị cắn mãi không buông, còn bị trả đũa”

Vương Tông Huyền nở nụ cười đắc ý: “Dì nói phải, đương nhiên cháu phải có chừng mực rồi, đầu tiên giúp đổi một công việc tốt trước, từng bước giúp cậu ta phát triển”

Vương Cẩn Mai siết chặt tay, lúc đang định nói gì thì Vương Tông Huyền đã hỏi: “Dì, tên vô dụng nhà dì, à, nói vậy không đúng, phải hỏi là con rể của dì làm ở công ty nào, chức vụ gì, tiền lương bao nhiêu?” Nghe thấy câu hỏi của Vương Tông Huyền, Vương Cẩn Mai đỏ mặt nở nụ cười ngại ngùng, cầm tách trà giả vờ cúi đầu uống trà, không trả lời Vương Tông Huyền.

Vương Tông Huyền cũng không tức giận, tiếp tục nói: “Cháu nghe nói con rể dì làm nhân viên cho salon làm đẹp? Như thế không được, phải sắp xếp cho cậu ta một công việc đàng hoàng, không biết con rể dì có bằng cấp gì?”

Tay cầm cốc của Vương Cần Mai run rẩy, cắn chặt răng không để mình bật khóc.

“Không có bằng cấp cũng không dễ sắp xếp công việc, trên bảo vệ môi trường còn thiếu người dọn toilet, cháu thấy cậu ta rất thích hợp”

Có người châm chọc nói.