Tiếng tát lanh lảnh liên tục vang lên, Vương Tông Huyền tát mạnh vào mặt mình, đến khi mắt anh ta hơi nổi đom đóm mới ngừng tay lại.
“Chủ tịch Lý, tôi sai rồi, nhà họ Vương chúng tôi đều sai rồi, mong chủ tịch Lý cho chúng tôi một cơ hội để sửa sai, sau này chắc chắn chúng tôi sẽ không tái phạm nữa.”
Vương Tông Huyền cúi người nói.
“Thái độ của anh cũng khá nghiêm túc, hai ngày nữa tôi sẽ quyết định ngày khởi công cho các anh, ngày mai phòng tài vụ sẽ gửi khoản dự chi cho các anh, anh phải nắm chắc chất lượng, nếu chất lượng có chút vấn đề nào, thì đừng trách tôi xuống nặng tay.”
Lý Phàm không muốn làm khó Vương Tông Huyền, hơn nữa giờ thái độ nhận sai của anh ta cũng rất tốt, nên anh định buông tha anh ta, dù gì cũng là anh họ Cố Họa Y, không cần phải dồn anh ta vào chỗ chết.
Vương Tông Huyền trịnh trọng gật đầu, cực kỳ nghiêm túc nói: “Chủ tịch Lý yên tâm, cứ trông chờ vào biểu hiện của tôi.”
“Tôi hy vọng sau khi ra khỏi cánh cửa này, anh sẽ quên hết những gì anh đã nhìn thấy trong văn phòng, đừng nói lung tung với người ngoài.”
Lý Phàm nhìn Vương Tông Huyền bằng ánh mắt lạnh lùng.
Vương Tông Huyền sửng sốt, rồi giơ ngón tay lên thề: “Tôi xin thề, nếu tôi tiết lộ thân phận của cậu cho người thứ hai biết, thì tôi sẽ bị sét đánh chết.”
Lý Phàm khẽ gật đầu, rồi xua tay với Vương Tông Huyền.
“Chủ tịch Lý, cậu có cần chúng tôi đợi cậu không?”
Vương Tông Huyền khẽ hỏi.
“Không cần đâu.”
Vương Tông Huyền không nói gì nữa, chỉ cúi người lui ra ngoài, đến khi tới cửa văn phòng mới đứng thẳng lưng.
Vương Tông Huyền mở cửa văn phòng ra, cảm thấy mọi chuyện như một giấc mơ, không chân thực, rất khó tin.
Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành cùng đi về phía Vương Tông Huyền, nóng lòng hỏi thăm tình hình.
“Anh cả, sao rồi? Kết quả thế nào, tên vô dụng Lý Phàm đó đâu, sao cậu ta không ra ngoài cùng anh?”
Vương Tông Hằng hỏi.
Vương Tông Huyền trừng mắt nhìn Vương Tông Hằng, nghiêm khắc nói: “Sau này em hãy cung kính với Lý Phàm! Đừng có mở miệng là tên vô dụng, mà phải gọi là em rể.”
“Sao anh lại căng thẳng như thế, còn gọi là em rể, em sẽ không gọi thằng nhu nhược đó là em rể đâu?”
Vương Tông Hằng lẩm bẩm.
“Em muốn chết cũng đừng kéo người nhà theo, nếu em còn bất kính với Lý Phàm, thì anh sẽ về nói với ông nội, đuổi em ra khỏi nhà.”
Vương Tông Huyền hơi sầu não, anh không thể nói thân phận của Lý Phàm ra, hơn nữa còn phải bảo người nhà cung kính với cậu ta hơn, chuyện này quả thật còn khó hơn lên trời.
Nhưng có khó thế nào anh cũng phải làm, bằng không chọc Lý Phàm mất hứng, thì nhà họ Vương sẽ tan biến trong tích tắc.
“Anh! Anh bị điên hay bị bệnh tâm thần thế? Chẳng lẽ chủ tịch giàu có thần bí trong truyền thuyết kia là ba thất lạc nhiều năm của Lý Phàm, nên mới dọa anh sợ đến nông nỗi này?”
Bốp bốp.
Vương Tông Huyền tát mạnh vào mặt Vương Tông Hằng, rồi chỉ vào mặt mình nói: “Em có nhìn thấy mặt anh không? Là anh tự tát mình để nhận tội đấy, em tưởng anh muốn à? Em nên kiểm soát miệng chó của em lại, đừng bất kính với Lý Phàm nữa, bằng không anh sẽ là người đầu tiên đánh chết em.”
Vương Tông Hằng hoàn toàn sợ hãi trước anh ruột mình, ngơ ngác nhìn Vương Tông Huyền, không hiểu rốt cuộc anh ta đang bị gì?
“Anh Tông Huyền, anh bình tĩnh lại đi, đừng để người ngoài nhìn thấy rồi chê cười, nếu chuyện này đã giải quyết xong thì chúng ta về nhà trước đi.”
Vương Tông Thành khuyên nhủ.
“Hừ!”
Vương Tông Huyền hừ lạnh, hất tay đi về phía thang máy.
Vương Tông Thành dìu Vương Tông Hằng, cùng Vương Tông Huyền rời khỏi nơi này.
Ba người ra khỏi tòa nhà leo lên xe, Vương Tông Hằng buồn bực không vui nói: “Anh, hôm nay vì tên rác rưởi Lý Phàm mà anh đánh em, anh nhất định phải giải thích rõ ràng cho em.”
“Trong đầu em đều là bã đậu đúng không? Ba trong Tứ Hùng ở Hán Thành tới dự tiệc mừng thọ, Tiền Phúc còn cố ý tới đón Lý Phàm, có phải mắt chó của em bị mù nên mới không nhìn thấy đúng không?”
Vương Tông Huyền hung ác nói.
Lúc nói những lời này, trong lòng Vương Tông Huyền dâng lên từng luồng khí lạnh, trước đây anh không để tâm đến chuyện này, nhưng giờ nghĩ kỹ lại thì thấy rất đáng sợ.
“Mấy chuyện đó đều là trùng hợp thôi! Một thằng nhu nhược như cậu ta làm sao có thể được nhiều nhân vật lớn nâng đỡ như vậy, nếu cậu ta có bản lĩnh đó, thì đã sớm không phải là tên vô dụng rồi.”
Vương Tông Hằng mạnh miệng tranh luận.
“Nhưng bọn họ đều tới vì Lý Phàm đúng không?”
“Chuyện này thì đúng.”
Vương Tông Hằng cúi đầu nói, đây là sự thật nên anh không thể nào biện minh được.
“Tiền Phúc có thân phận địa vị thế nào, dù em quen biết ông ta, thì em có thể nhờ ông ta thu xếp cho em gặp mặt thương lượng không? Em động não tý đi, Lý Phàm có thể nhờ Tiền Phúc giúp đỡ, thì chí ít cậu ta cũng có một địa vị nhất định trong lòng ông ta.”
“Nên mấy người Sở Trung Thiên thật sự tới để ôm đùi Lý Phàm, chí ít Lý Phàm có thể dựa vào quyền thế của Tiền Phúc. Cậu ta bị người ta nói là kẻ vô dụng cũng không phản bác, có lẽ cậu ta chỉ đang giả vờ thôi, hai đứa đừng nhìn mọi chuyện qua vẻ bề ngoài, mà phải dùng não để suy nghĩ.”
Vương Tông Hằng hoàn toàn trầm mặc, Vương Tông Huyền nói rất có lý, giờ nghĩ kỹ lại, trong lòng anh cũng hơi trở nên thấp thỏm.
“Anh Tông Huyền, chủ tịch tập đoàn Họa Vân Y nói thế nào?” . Xin hãy đọc truyện tại == TRÙMtruyệ n.n e t ==
Vương Tông Thành cảm thấy bầu không khí quá ngột ngạt, nên chuyển đề tài.
“Nhờ Lý Phàm nói giúp, còn vận dụng quan hệ của Tiền Phúc, nên chủ tịch tập đoàn Họa Vân Y đã cho câu trả lời chắc chắn, trong vòng mấy ngày tới sẽ khởi công, ngày mai sẽ chuyển khoản dự chi công trình cho công ty chúng ta.”
Nghe thấy sự thật mà Vương Tông Huyền bịa ra, Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành đều sửng sốt một lát, nhất thời hiểu rõ tại sao thái độ anh ta đối với Lý Phàm lại thay đổi 180 độ như thế.
Vương Tông Huyền lo lắng hai người vẫn chưa hiểu rõ, nên nói tiếp: “Hai đứa tưởng hợp đồng khai phá này là miếng bánh từ trên trời rơi xuống đầu anh à? Lúc nãy anh mới biết được chân tướng mọi chuyện.”
“Anh, chẳng lẽ là tên vô… à, Lý Phàm đó đã động tay động chân vào chuyện này?”
Vương Tông Hằng thấp thỏm nói.
“Chính xác, đây là một trong những món quà mừng thọ mà Lý Phàm tặng cho ông nội, nhưng muốn mượn tay anh để mang tới, buồn cười nhất là lúc đó anh còn đắc chí, giờ xem ra, anh mới là tên ngốc từ đầu đến cuối.”
Vương Tông Huyền gượng cười nói.
“Ôi mẹ ơi, chuyện này thật lợi hại, rốt cuộc Lý Phàm là ai vậy?”
Vương Tông Thành thắc mắc hỏi.
“Anh không biết, lát nữa về chúng ta chuẩn bị chuyện khởi công đi, sau này hai đứa cung kính với Lý Phàm một chút, đừng trêu chọc cậu ta nữa, nếu chọc cậu ta giận, thì nhà họ Vương chúng ta không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Vương Tông Huyền căn dặn hai người mấy câu, rồi Vương Tông Thành lái xe chạy về nhà họ Vương.
Lý Phàm ngồi trong văn phòng một lát, rồi nhận được điện thoại của Cố Họa Y.
“Sao thế bà xã, có phải em nhớ anh rồi đúng không?”
Lý Phàm cười hỏi.
“Ai thèm nhớ anh chứ, là tên Kruff kia lại tới công ty, muốn bàn bạc kỹ lưỡng về nội dung hợp tác, mấy người bác cả… muốn xây dựng nhà máy trên khu đất mà mấy người ở Kim Hải tặng, em cảm thấy anh nên tới đây tham dự một lát.”
Cố Họa Y không dám tự quyết định chuyện liên quan đến khu đất.
Lý Phàm cười híp mắt đáp: “Được, giờ anh sẽ qua đó ngay.”