“Hôm nay là lễ đính hôn của bạn học của Họa Y, tôi không muốn ra tay với người khác, mấy người đừng có tự tìm khổ.”
Lý Phàm lạnh lùng nói.
Anh Vương khinh miệt cười, khinh thường nhìn Lý Phàm nói: “Nói như cậu biết đánh nhau lắm ấy, nếu cậu giỏi thì uống rượu với tụi tôi, chúng ta phân cao thấp trên bàn rượu.”
“Được.”
Lý Phàm đồng ý, tư thái làm người phải có cốt khí.
“Vậy thì ngồi cùng bàn đi, để tôi xem đô của cậu thế nào, nếu cậu không uống hơn chúng tôi chúng chúng tôi sẽ cởi sạch cậu rồi đẩy ra đường lớn, để mọi người chiêm ngưỡng cái dáng người như gấu của cậu.”
Anh Hoa đắc ý nói, đúng là chẳng coi Lý Phàm ra gì.
Bốn người đi vào phòng khách, tìm một bàn trống rồi ngồi xuống, anh Vương và anh Hoa ngồi ở bên phải Lý Phàm, còn Cố Họa Y thì ngồi bên trái Lý Phàm.
Anh Hoa khui một chai rượu trắng trên bàn ta, sau đó nói với nhân viên phục vụ: “Lấy thêm một hộp rượu trắng nữa đến đây, rồi lấy thêm hai cái bình đựng rượu nữa.”
“Khi uống rượu tụi tôi đều cầm bình đựng rượu mà uống, một lần uống nguyên cả bình, cậu làm được không nhỉ?”
Anh Vương cầm bình đựng rượu trên bàn đặt trước mặt Lý Phàm.
Một cái bình đựng rượu có thể chứa được 150 đến 200 ml rượu, người bình thường uống một bình đựng rượu đã choáng đầu hoa mắt, có thể uống hai đến ba bình đựng rượu thì được coi là tửu lượng tốt.
“Cậu cứ khoác lác đi, tưởng mình là tiên tửu chuyển thế mà còn uống chai, uống thế thì cậu bị ngộ độc rượu luôn đấy.”
Anh Vương khinh bỉ nói.
Rượu trắng cũng không phải bia, bia thì uống mười mấy chai cũng không sao, nhưng nồng độ cồn trong rượu trắng cao, dám uống hai chai rượu thì có nguy cơ bị ngộ độc cồn.
Cố Họa Y che trán, cảm thấy hơi đau đầu, nếu lát nữa Lý Phàm mà uống say thì còn phải tìm người đỡ Lý Phàm về.
Phục vụ mang đến một hộp rượu trắng, đặt sau lưng Anh Vương, Anh Vương khui nắp cả hộp rượu, chai rượu đã mở nắp xếp ngay ngắn trên bàn.
Không ít khách khứa thấy cảnh này, nghe thấy bọn họ muốn thi rượu nên không ít đàn ông đều hăng hái.
Lễ đính hôn bắt đầu, MC lên bục làm nghi thức đơn giản, Triệu Giai Minh và Tào Tuyết Phi bắt đầu đến các bàn kính rượu, kính rượu một lượt rồi thì đi đến bàn của Lý Phàm.
Tào Tuyết Phi áy náy nhìn Lý Phàm và Cố Họa Y, đang định nói mấy câu xin lỗi thì Triệu Giai Minh nói trước: “Cảm ơn anh Vương và anh Hoa đã đến, cảm ơn cô Cố đã đến, chúc mọi người ăn uống ngon miệng.”
Triệu Giai Minh coi Lý Phàm là không khí, khi nói chẳng hề nhắc đến Lý Phàm tiếng nào.
Anh Vương cười nói: “Được rồi, cậu đừng có khách sáo với tụi anh nữa, bọn anh muốn thi rượu với cái cậu vô dụng số một Hán Thành này, nhờ mọi người làm chứng luôn nhé. Nến cậu ta uống hơn tụi tôi thì tụi tôi sẽ gọi cậu ta là ông nội, còn nếu cậu ta uống đến xỉu luôn thì chúng tôi sẽ lột sạch đồ cậu ta rồi đưa ra đường lớn cho mọi người chiêm ngưỡng.”
Khách khứa xung quanh đều thành dân hóng hớt, tất cả đều nhìn Lý Phàm và anh Vương.
“Đây là hai thi với một đây, tên vô dụng Lý Phàm đó thua chắc rồi, chắc chắc sẽ say như chết rồi đây.”
“Vô dụng chính là vô dụng, chẳng có ánh mắt gì cả, hai người này nhìn là biết dân chuyên rượu rồi, chắc chắn một người uống được cả lít, Lý Phàm thi với hai người họ thì không thể nào có khả năng thắng.”
“Chờ xem tên vô dụng Lý Phàm bị lột đồ ném ra đường. Đúng là tiếc cho người đẹp Cố Họa Y, chắc lát nữa bị cái tên vô dụng này làm mất mặt lắm đây.”
Dân hóng hớt không một ai coi trọng Lý Phàm, hai thi với một là chịu thiệt rồi, hơn nữa trông Lý Phàm cũng không giống người có tửu lượng tốt.
Cố Họa Y nhẹ nhàng kéo tay Lý Phàm, nhỏ giọng nói: “Anh uống được không đó? Đừng cậy mạnh, nếu anh say thì tôi không dìu nổi anh đâu.”
“Đàn ông thì phải được, uống khiến hai người họ say thì không thành vấn đề.”
Lý Phàm rất tự tin nói.
“Ha ha ha.”
Anh Vương cười to, cầm bình đựng rượu lên: “Nào, nếu cậu tự tin như thế thì bây giờ chúng ta bắt đầu luôn.”
Lý Phàm cũng cầm bình đựng rượu lên, lần lượt uống cạn bình đựng rượu với anh Vương.
Anh Hoa cũng cầm bình đựng rượu lên theo, anh Vương thì cầm chai rượu rót vào bình đựng rượu của Lý Phàm.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc khách sạn, Trương Đức Võ rung đùi, nhìn video theo dõi trong máy tính.
“Mấy cậu để tôi xem cái này? Tôi muốn xem cậu ta bị đột tử.”
Một người mặc đồ đen cúi người nói: “Uống rượu chỉ là bước đầu thôi, lát nữa trong đồ ăn sẽ bị bỏ đồ có tác dụng suy giảm chức năng gan và nâng cao khả năng ngộ độc rượu, phục vụ cũng sẽ dâng trà lên, uống trà sẽ tăng thêm gánh nặng của rượu ảnh hưởng đến thận, đẩy nhanh quá trình ngộ độc rượu.”
Trương Đức Võ gật đầu: “Thế này thì được, còn có phương án dự phòng không? Nếu cậu ta không bị ngộ độc rượu thì phải thi hành phương án dự phòng.”
“Có hai phương án dự phòng, số rượu phía sau đều có nồng độ cồn là 75%, cơ bản thì xác suất ngộ độc rượu gần đạt đến trăm phần trăm.”
“Được, vậy chờ cậu ta uống đến chết, cho tên vô dụng đó ăn no rồi chết, coi như là ân đức mà tôi dành tặng cho cậu ta, ha ha ha.”
Trương Đức Võ cười đắc ý, cảm thấy mình có thể điều khiển sống chết của thiếu chủ Long Môn là một chuyến cực kì sung sướng.
Trong bữa tiệc, các món ăn bắt đầu được dọn lên, từng món ăn xinh đẹp đặt lên bàn, mà giữa Lý Phàm và anh Vương, anh Hoa đã kính rượu mấy vòng rồi, riêng Lý Phàm đã uống hơn hai chai rượu trắng.
Thấy sắc mặt chẳng có thay đổi gì, Lý Phàm giống như uống nước sôi, trong lòng Cố Họa Y hơi lo lắng.
“Lý Phàm, anh đừng uống nữa, ăn gì đó đã, cứ tiếp tục uống thế thì không tốt cho sức khỏe.”
Anh Vương và anh Hoa, mỗi người cũng uống hơn một chai rồi, thấy đồ ăn trên bàn thì đều vội vàng cầm đũa lên ăn một ngụm to.
“Chưa ăn đã uống, thảo nào tôi cứ thấy thiếu thiếu gì đó, tranh thủ thời gian ăn lót dạ.”
Anh Vương vừa nói vừa gắp một miếng thịt kho tàu béo ngậy.
Anh Hoa cũng gắp thịt kho tàu: “Nên ăn đồ có dầu mỡ, sẽ giải tượu, lát nữa uống nhiều trà chút để giải rượu.”
Cố Họa Y nghe hai người cũng cầm đũa gắp cho Lý Phàm một miếng thịt kho: “Lý Phàm anh mau ăn đi, tôi bảo phục vụ rót cho anh ly trà.”
Lý Phàm mỉm cười: “Em cứ ăn phần của em đi, đừng để ý tôi, tôi ăn đại gì đó là được.”
“Thế sao được, anh uống nhiều rượu thế, giờ vừa nói chuyện là cả mồm toàn mùi rượu, thật là, ai bảo anh khoe tài tài làm chứ.”
Độp.
Anh Vương đặt bình đựng rượu lên bàn: “Đồ vô dụng, tửu lượng của cậu cũng được đó, nhưng cũng đừng gắng gượng chống đỡ, nếu uống không nổi nữa thì cậu quỳ xuống gọi chúng tôi là ba, hai ba sẽ bỏ qua cho cậu thôi, cũng không lột đồ câu.”
“Ha ha, anh Vương anh đừng gấp, chậm rãi chơi với tên vô dụng này đi, cho tên vô dùng này uống ít thứ giải rượu, tránh việc nói chúng ta bắt nạt cậu ta.”
Anh Hoa cười nói.
Cố Họa Y thở dài, gọi phục vụ viên rót ly trà rồi đặt trước mặt Lý Phàm: “Mau uống trà đi, ăn thêm vài miếng thịt nữa.”