Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 388: Đánh người không đánh vào mặt



Có thể trở về từ cõi chết, là chuyện khiến cho tất cả mọi người hưng phấn nhất.

Vừa rồi lúc đối mặt với mưa bom bão đạn của đội đặc vụ, từ Sở Trung Thiên đến đám đàn em của ông ta đều nghĩ rằng chắc chắn mình sẽ phải chết.

Nhưng Lý Phàm lại dùng hiện thực để nói cho bọn họ biết thế nào gọi là can đảm anh hùng.

Mấy tên đàn em của Sở Trung Thiên nhìn thấy Lý Phàm đi tới, đều cung kính cúi đầu với Lý Phàm để bày tỏ sự cảm kích trong lòng mình đối với Lý Phàm.

Cố Họa Y chạy đến nhào vào lòng Lý Phàm, hai tay ôm eo Lý Phàm thật chặt, nhón chân ngẩng đầu lên, môi đỏ hôn lên môi Lý Phàm.

Sống sót sau tai nạn khiến Cố Họa Y không để ý tới ngượng ngùng, cô chỉ nghĩ mình và Lý Phàm đều còn sống thật là tốt.

Một lát sau, hai người tách ra, Cố Họa Y nhìn đám người xung quanh đều đang nhếch miệng cười, hai gò má đỏ lên, cúi thấp đầu ngượng ngùng.

Sở Trung Thiên được đàn em dìu đi tới: “Anh Lý thật dũng mãnh, vốn định đến giúp đỡ anh nhưng không ngờ cuối cùng lại phải nhờ đến anh Lý cứu giúp.”

“Vẫn phải cảm ơn ông, vừa rồi nếu các ông không ngăn chiếc xe tải kia lại thì có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.”

Đám người Sở Trung Thiên thổn thức một trận, bây giờ nhớ lại chuyện vừa rồi đã thấy sợ, chẳng qua nếu như được quay trở lại thì đám người Sở Trung Thiên vẫn lựa chọn giống như vậy.

“Các người đưa Họa Y về trước đi, bọn họ còn có người đang tới đây, tôi vẫn còn phải tiếp tục chiến đấu.”

“Hả? Người của bọn họ vẫn đang đến nữa, vậy tôi mang theo các anh em ở lại giúp anh.”

Sở Trung Thiên kiên định nói.

“Các người chăm sóc cho Họa Y thật tốt chính là sự trợ giúp lớn nhất đối với tôi rồi, mau đi, không có nhiều thời gian đâu.”

Cố Họa Y ôm chặt lấy cánh tay Lý Phàm: “Cùng đi có được không? Anh ở lại đây quá nguy hiểm.”

“Đi thì dễ nhưng không đánh bọn họ thật đau thì sau này vẫn chưa hết nguy hiểm, nhất định phải một lần đánh cho bọn họ sợ đến già, để bọn họ không dám động tới anh nữa.”

Cố Họa Y biết Lý Phàm nói đúng nhưng cô vẫn hơi lo lắng nên miễn cưỡng nói ra: “Anh nhất định phải cẩn thận, chú ý an toàn.”

“Yên tâm đi, mọi người mau lên xe rời đi.”

Lý Phàm đẩy Cố Họa Y lên xe, đám người Sở Trung Thiên cũng nhao nhao lên xe sau đó đám người lái xe thương vụ gầm rú rời đi.

Lý Phàm chắp tay sau lưng đứng ở ven đường, yên lặng nhìn về phía Hải Sản Ngự Cảng.

Một chiếc xe Honda băng băng lao tới, nhìn thấy Lý Phàm đứng ở ven đường, Quỷ Nhất nhe răng cười, hung hăng đạp xuống chân ga phóng xe về phía Lý Phàm.

Lý Phàm cười nhạt một tiếng, lúc chiếc xe kia cách anh chỉ khoảng mười mét, Lý Phàm mới chậm rãi di chuyển bước chân sang bên cạnh né tránh đi.



Rầm!

Chiếc xe lao vào dải cây xanh ven đường, Quỷ Nhất giơ chân đá văng cửa xe ra, kéo đứt dây an toàn xuống xe.

Anh ta giương ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lý Phàm, Quỷ Nhất lắc cổ hai lần cổ, xương cổ phát ra tiếng kêu răng rắc.

Lý Phàm híp mắt lại, nhìn theo từng hành động của Quỷ Nhất, trong đầu hiện ra một chút ấn tượng.

“Thì ra là mấy thứ quỷ quái các người.”

“Ha ha, muốn chết!”

Quỷ Nhất bị gọi là thứ quỷ quái thì hết sức bất mãn, mặc dù bọn họ luôn bị gọi là ma quỷ nhưng bọn họ lại không cho rằng như vậy.

Đối với Quỷ Nhất bọn họ mà nói thì bọn họ có sức mạnh rất lớn, có thể mượn dùng một chút sức mạnh của trời đất.

“Nghe nói thế hệ này các người có tất cả bốn người, vậy ba người kia đang ở đâu? Các người tự xưng là Quỷ Thần Quân vậy mà cũng biến thành chó săn của người khác rồi à?”

Sự truyền thừa của Quỷ Thần Quân bắt nguồn từ đạo Thiên Sư cuối thời Đông Hán, người sáng lập ra đạo Thiên Sư là Trương Đạo Lăng đã thiết lập nên Quỷ Thần Quân, sau này hậu nhân của Trương Đạo Lăng là Trương Lỗ đã đầu hàng Tào Tháo, Quỷ Thần Quân bị giải tán vì dân, truyền thừa cũng theo đó mà tản mát trong dân gian.

“Chúng tôi không phải chó săn!”

Quỷ Nhất nhìn Lý Phàm, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Mặc dù miệng nói mình không phải chó săn nhưng trong lòng Quỷ Nhất cũng hiểu rõ, quả thật mình đang làm công việc của chó săn.

“Ha ha, nhìn bộ dạng này của anh là biết rồi, không biết chủ nhân của anh là ai? Thật ra tôi rất muốn biết là ai muốn hại mình.” Lý Phàm bình tĩnh nói.

“Chờ lúc anh trở thành xác chết rồi, tôi tự nhiên sẽ nói cho anh biết, tiếp chiêu đi!”

Quỷ Nhất đưa tay ra sau lưng, trên tay đã xuất hiện hai thanh dao găm.

Lý Phàm cười cười ném súng lục đi, một đối thủ giống như Quỷ Nhất thì súng ngắn chỉ giống như một thứ đồ chơi, hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng nào.

“Tới đi.”

Lý Phàm ngoắc ngoắc ngón tay với Quỷ Nhất.

Quỷ Nhất hơi nheo mắt lại, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Lý Phàm, nện từng bước nhỏ tiếp cận Lý Phàm.

Quãng đường ngắn ngủi mười mấy mét nhưng Quỷ Nhất lại đi mất hai phút, hai phút đó anh ta dùng để quan sát sơ hở của Lý Phàm, nhưng Lý Phàm lại không có chút sơ hở nào.

Lúc cách Lý Phàm chỉ còn khoảng ba mét, đột nhiên Quỷ Nhất phát lực dưới chân, cả người nhanh chóng vọt về phía Lý Phàm, hai thanh dao găm trong tay đâm về phía cổ họng và tim Lý Phàm.

Cú nhảy vọt này Quỷ Nhất đã bộc phát ra sức mạnh to lớn nhất của mình, khoảng cách ba mét chỉ trong thời gian nháy mắt đã vượt qua, hai thanh dao găm lóe lên ánh sáng hướng về phía cổ và ngực Lý Phàm.



Miệng Quỷ hé ra một nụ cười lạnh.

Xong rồi!

Tấn công bất ngờ, bằng vào tốc độ không có gì sánh kịp, trong lúc đối thủ còn chưa kịp phản ứng nhanh chóng giải quyết, đây là một trong những tuyệt kỹ của Quỷ Nhất.

Mắt thấy hai thanh dao găm đâm vào cổ họng và trái tim Lý Phàm nhưng trên tay Quỷ Nhất lại không truyền đến cảm giác cản trở khi đâm vào nhục thân, chuyện này khiến Quỷ Nhất giật mình trong lòng.

Không đúng, cảm giác này tuyệt đối không đúng!

Trừng lớn hai mắt, Quỷ Nhất giống như gặp phải quỷ, mắt thấy thân hình Lý Phàm chỉ là một cái bóng mờ, còn Lý Phàm thật sự đã lui về phía sau.

Tại sao có thể nhanh như vậy!

Sao anh ta có thể nhanh hơn cả lực bộc phát của mình chứ!

Trong lòng Quỷ Nhất hơi sợ hãi, cảm thấy chiêu mạnh nhất của mình đã bị Lý Phàm hoàn toàn phá đi.

Tốc độ của Lý Phàm cực nhanh, nhanh đến mức ảo ảnh trong không khí xuất hiện như thật, giống như Lý Phàm biết thuật phân thân vậy, trong không khí xuất hiện vô số Lý Phàm.

“Ha ha, anh chỉ có một chút bản lĩnh như vậy thôi à? Như vậy, anh sẽ phải chết.”

Giọng nói của Lý Phàm mơ hồ không cố định, giống như là truyền đến từ bốn phương tám hướng vờn quanh Quỷ Nhất.

Võ công thiên hạ quan trọng nhất là tốc độ, mà tốc độ của Lý Phàm là nhanh nhất.

“Sao có thể như vậy, anh uống nhiều rượu nồng độ cao như vậy chắc chắn phải say rồi mới đúng chứ! Cho dù không say thì lượng cồn trong cơ thể của anh vẫn phải rất nhiều, chứ không phải như thế này!”

Quỷ Nhất không thể tưởng tượng nổi tại sao Lý Phàm đã uống nhiều rượu như vậy mà vẫn không hề khác gì người bình thường.

“Ha ha, nào có nhiều không thể như vậy, khả năng chuyển hóa cồn của tôi anh không thể tưởng tượng được đâu.”

Lúc nói chuyện, Lý Phàm đã vung cánh tay ra, nắm đấm hướng vào gương mặt Quỷ Nhất đánh tới.

Quỷ Nhất hoảng hốt định tránh né nhưng tốc độ lại thua xa Lý Phàm, vừa làm ra tư thế tránh né thì nắm đấm của Lý Phàm đã đến.

Bụp!

Lý Phàm nện một quyền trúng xương mũi Quỷ Nhất khiến anh ta cảm thấy mũi mình vô cùng đau xót.

Theo cảm giác đau nhức xông ra này, xương mũi của Quỷ Nhất đã bị Lý Phàm đánh lõm vào trong, máu mũi điên cuồng phun ra ngoài.

“Mẹ kiếp! Đánh người không được đánh vào mặt anh không biết à, ôi cái mũi của tôi!”