Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 649



CHƯƠNG 649: TÊN ĐÀN ÔNG CẶN BÃ THẬT

Một chiếc xe thể thao màu đỏ chót, nhìn hết sức ngầu, dừng ở bên ngoài tòa nhà văn phòng tập đoàn Họa Vân Y.

Một người đàn ông đẹp trai, tóc nâu, con ngươi màu xanh lam, mũi cao thẳng, mang theo đặc điểm nổi bật của con lai từ trên xe đi xuống.

Tư thế thẳng tắp, bờ vai rộng rãi, dáng người như người mẫu nam, cộng thêm khuôn mặt đẹp trai nam tính mang đặc trưng của con lai đã thu hút ánh mắt của vô số cô gái đi ngang qua, khiến họ cùng thét lên.

“Quá đẹp rồi, chàng trai này này là người mới công ty chúng ta sao?”

“Không được rồi, tôi cảm thấy mình bị đắm chìm rồi, mũi tên của thần Cupid đã bắn trúng trái tim tôi rồi.”

“Nếu có thể yêu đương với chàng trai như thế này, nhân sinh của tôi đã hoàn mỹ rồi.”

Nhìn thấy anh chàng đẹp trai xuống xe, Trần Hiểu Đồng chu môi nói: “Sao người đàn ông này nhìn lẳng lơ như thế, Lý Phàm nhìn vẫn đẹp trai hơn.”

Trần Hiểu Đồng ôm cánh tay Lý Phàm, dựa hơn nửa người vào ngực anh, nét mặt mang theo vẻ ngọt ngào phát ra từ nội tâm.

Chân Trát Nam bước từng bước mạnh mẽ đi về phía trước tòa nhà văn phòng, vừa vặn nhìn thấy Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng.

Sau khi kinh ngạc trước vẻ đẹp của Trần Hiểu Đồng, Chân Trát Nam nhìn về phía Lý Phàm, liên hệ với ảnh chụp Chu Kiên Cường gửi cho mình một chút, lập tức xác định đây chính là Lý Phàm.

Mà lúc này Chu Kiên Cường đang trốn trong xe thể thao, cầm điện thoại không ngừng chụp ảnh Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng.

“Hừ hừ, Lý Phàm, đồ đàn ông cặn bã nhà mày, lại dám bắt cá hai tay, lát nữa tao sẽ có chứng cứ vạch trần mày rồi.”

Chu Kiên Cường hết sức đắc ý, trước hết để bạn thân dùng vé vào cửa thật nhục nhã Lý Phàm một phen, sau đó mang những hình này cho Cố Họa Y xem, đến lúc đó hai người đẹp bên cạnh Lý Phàm đều sẽ rời khỏi Lý Phàm thôi.

Đêm qua, sau khi suy nghĩ một đêm, cuối cùng Chu Kiên Cường đã quyết định mời bạn thân Chân Trát Nam đến giúp đỡ.

Một là vì Chân Trát Nam là con nhà giàu có xe sang trọng, đủ thể hiện ra phong độ phi phàm.

Hai là vì Chân Trát Nam là một tên đàn ông cặn bã thật sự, tài tán gái khiến Chu Kiên Cường kinh động như gặp thần tiên, Chu Kiên Cường định để Chân Trát Nam dùng tài tán gái tuyệt vời của mình để lôi kéo Cố Họa Y.

Nếu như vậy, Chu Kiên Cường cũng có thể theo Chân Trát Nam nếm được mùi vị của Cố Họa Y. Trước đó, Chu Kiên Cường đã nhặt được không ít phụ nữ mà Chân Trát Nam chơi chán.

“Chó ngoan không cản đường.”

Lý Phàm ánh mắt lạnh như băng nhìn Chân Trát Nam đang cản đường nói.

Chân Trát Nam vốn đang nở nụ cười lễ phép, định trước tiên lôi kéo làm quen Trần Hiểu Đồng, lúc này nụ cười trên mặt gần như lập tức bị đóng băng, trở nên vô cùng cứng ngắc.

Dám nói Chân Trát Nam mình là chó. Nhiều năm như vậy, đây là người đầu tiên dám nói với mình như vậy.

Anh ta bình tĩnh, ngẫm lại mục đích tới của mình, không quên hoàn thành sứ mệnh ban đầu.

Nếu đã nói mình là chó, lát nữa mình cũng phải nhục nhã hắn như chó.

Sau khi tự an ủi bản thân, Chân Trát Nam cố gắng muốn bật cười, nhưng bắp thịt trên mặt và thần kinh lại không phối hợp, mà còn khiến mặt của Chân Trát Nam trở nên méo mó.

“Chắc cô là cô Cố Họa Y nhỉ, tôi là Chân Trát Nam, tôi có một số việc muốn nói cùng cô.”

Chân Trát Nam cũng chưa từng gặp Cố Họa Y, chỉ được nghe Chu Kiên Cường nói qua về tình hình Lý Phàm và Cố Họa Y, giờ đây lại nhận lầm Trần Hiểu Đồng thành Cố Họa Y.

Trần Hiểu Đồng ánh mắt kỳ quái nhìn Chân Trát Nam, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Anh muốn nói chuyện gì với tôi? Mau nói đi, rồi lập tức cút khỏi tầm mắt tôi.”

Trần Hiểu Đồng giả vờ mình là Cố Họa Y, muốn moi ra lời Chân Trát Nam muốn nói.

Mũi của Chân Trát Nam bị lời của Trần Hiểu Đồng chọc tức đến lệch đi, mí mắt giật loạn, nếu không phải vì hoàn thành chuyện mà Chu Kiên Cường nhờ vả, Chân Trát Nam đã chạy thật nhanh rồi.

Chân Trát Nam từ nhỏ đã vô cùng đẹp trai, toàn được phụ nữ theo đuổi, nên trong mắt Chân Trát Nam, phụ nữ còn không bằng quần áo.

Chỉ cần anh ta muốn, ngoắc ngoắc ngón tay, là có cô gái chủ động hiến thân.

Dù Trần Hiểu Đồng vô cùng xinh đẹp thì trong mắt Chân Trát Nam cũng chỉ xem như thứ đồ chơi tương đối xinh đẹp mà thôi. Hơn nữa, Chân Trát Nam thường xuyên được người đẹp cấp nữ thần quỳ gối lấy lòng, nên bình thường đối xử với phụ nữ đều rất thô bạo.

Theo lời của Chân Trát Nam thì những phụ nữ đó rất đê tiện, anh càng tán tụng họ, họ càng coi anh là nô tài, mà chỉ cần anh thô bạo chinh phục họ, họ sẽ lập tức biến thành đồ chơi để mặc anh chơi đùa.

“Tôi là tới nói một chút chuyện liên quan tới vé vào cửa buổi hòa nhạc, nghe nói trong tay cô có một vé vào cửa ghế VIP buổi hòa nhạc của Hàn Tuyết Nhi?”

Chân Trát Nam lập tức dời chủ đề đến việc vé vào cửa, dù sao có Chu Kiên Cường giở trò, trước tiên cứ làm mất mặt Lý Phàm rồi nói. Sau khi trừng trị được Lý Phàm, lại từ từ dạy dỗ người đẹp trước mắt này, cho cô biết sự lợi hại của Chân Trát Nam mình.

Kinh nghiệm đào chân tường của Chân Trát Nam rất phong phú, muốn đào góc tường, trước tiên phải phá bỏ hình tượng người đàn ông trong lòng người phụ nữ, khi hình tượng người đàn ông của cô hoàn toàn sụp đổ, chính là lúc đào chân tường thành công.

“Là có người tặng vé vào cửa, chẳng lẽ anh là bọn đầu cơ thu vé vào cửa? Với tướng mạo cùng cái tên rất cặn bã của anh thì anh nên làm trai bao mới đúng, làm đầu cơ quá lãng phí tài năng.”

Lý Phàm vui vẻ nói.

Trần Hiểu Đồng che miệng cười quyến rũ, cảm thấy Lý Phàm phản kích quá nghiêm túc rồi, nhìn sắc mặt tái mét của Chân Trát Nam, cô cảm thấy trong lòng rất vui vẻ.

Chân Trát Nam thật muốn hét lên như sấm, hai tay nắm chặt vào nhau, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trai bao cứt chó gì! Chân Trát Nam tạo là công tử hàng thật giá thật.”

“Anh xem anh còn nói anh đúng là tên đàn ông cặn bã, anh còn kêu lớn tiếng như vậy, không sợ mọi người đều biết anh là tên đàn ông cặn bã sao? Nếu tôi là anh thì sẽ nhanh chóng về nhà đòi người lớn trong nhà đổi tên rồi.”

Trần Hiểu Đồng cười xui xuống trong ngực Lý Phàm, không ngừng cọ đầu trong ngực Lý Phàm, cười đến mức cả người giật giật: “Đàn ông cặn bã thật, ha ha ha, đừng nói nữa, thật rất buồn cười.”

“Khụ khụ khụ!”

Chân Trát Nam tức đến mức liên tục ho khan, cảm giác được tức đến mức sắp thổ huyết.

Dù mình đúng là đàn ông cặn bã, nhưng lại không có tiếng là đàn ông cặn bã, khi bắt cá mười tay cũng chưa từng bị người ta phát hiện.

Chân Trát Nam mình chắc chắn là đàn ông cặn bã phải thực lực, không đúng, mẹ kiếp, mình chính là tình thánh.

“Tên ăn bám rác rưởi như anh mà cũng có mặt mũi nói tôi à, anh không cảm thấy nói như vậy rất quá đáng sao?”

“Tôi nói có chỗ nào quá đáng chứ? Rõ ràng là nội tâm của anh rất yếu đuối, nói sự thật đã khiến anh không chịu nổi, anh nên tăng cường tố chất tâm lý.”

Lý Phàm đầy hàm ý nói.

Đối mặt với lời công kích mạnh mẽ của Lý Phàm, Chân Trát Nam có chút không biết làm sao, muốn dùng vũ lực giáo huấn Lý Phàm một chút.

Nhưng lại nghĩ đến tập đoàn Họa Vân Y xem như địa bàn của Lý Phàm, Chân Trát Nam đành cố hết sức đề suy nghĩ muốm dùng vũ lực xuống.

Cuối cùng Chân Trát Nam quyết định vận dụng át chủ bài cuối cùng trong tay.

Anh ta móc vé vào cửa buổi hòa nhạc ra, đen mặt đưa cho Trần Hiểu Đồng, miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười nói: “Cô Cố, mời cô xem kỹ vé vào cửa này.”

Trần Hiểu Đồng nhìn lướt qua vé vào cửa Chân Trát Nam móc ra, khinh thường nói: “Nếu anh muốn tặng vé cho chúng tôi, tôi nghĩ tôi căn bản cũng không cần, chúng tôi đã có vé vào cửa rồi.”