Câu hỏi này khiến Tô Nhã và Tông Văn Văn đều sửng sốt một lúc lâu.
Lý Phàm này nói chuyện hùng hồn nhỉ!
Tô Nhã nhíu mày một cái, hơi không thể tin được vào cảnh xảy ra khi nãy và câu nói của Lý Phàm.
Chẳng phải tên này sống thảm hại lắm, hoàn toàn không có địa vị ở nhà họ Cổ à, anh ta lấy đâu ra nhiều tiên như thế chứ?
“Ha ha, tôi biết rồi, có phải anh sử dụng tiên của vợ anh không” Tô Nhã nhướng mày, giễu cợt nói.
Chắc chắn là thế, nếu không tên vô dụng này lấy đâu ra một tỷ năm bao trọn cả nhà hàng Hoa Cổ chứ?
Tông Văn Văn cũng gật đầu hùa theo: “Chị Nhã Nhã, chị nói đúng, chắc chắn là như thế, không ngờ người đàn ông này làm được đến mức này, thật là mất mặt”
Nhưng mà…
Lý Phàm lại cười nhạt một tiếng, lắc đâu nói: “Không phải của vợ tôi, là tôi tự mở một cửa hàng”
Cũng hết cách, anh đâu thể để người ta châm chọc mãi được, khoe chút của cải cũng chẳng sao.
Nghe vậy, Tống Văn Văn kích động đứng dậy, chớp đôi mắt to, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lý Phàm, ngạc nhiên nói: “Anh mở cửa hàng á?
Thật sao?!”
Tống Văn Văn kích động chết đi được, tên Lý Phàm này trông vô dụng, không ngờ lại mở được một cửa hàng, vậy chắc là có tiên lắm.
Dù có dựa vào vợ anh không thì cũng xem như có tiền rồi.
Vậy nếu mình sử dụng mỹ nhân kế, chẳng phải tên này sẽ dễ dàng quỳ dưới váy mình sao.
Nghĩ vậy, Tống Văn Văn vội vàng cầm túi xách lên, nói mình đi vệ sinh, thật ra là đi trang điểm lại.
Tô Nhã ở bên cạnh cũng hơi giật mình, kích động hỏi Lý Phàm: “Lý Phàm, anh thật sự mở một cửa hàng à?”
Tô Nhã thầm thấy nghi ngờ, trước đây cô ta là đồng nghiệp của Lý Phàm, hiểu rất rõ bối cảnh của Lý Phàm.
Sao tên nghèo hèn này có thể mở tiệm làm ông chủ được.
Chẳng lẽ Cõ Họa Y đối xử tốt với anh ta như thế ư?
Không thể nào.
Dù trong lòng thấy rất mất cân bằng, nhưng Tô Nhã vẫn nể mặt, cười nói: “Được đó Lý Phàm, hai năm không gặp đã sống tốt thế rồi, địa vị ở nhà họ Cố tăng lên rồi à?”
Lý Phàm cười khẽ, cũng không nói gì.
Anh biết nếu mình vẫn nói đi làm ở spa gì đó chắc chắn sẽ bị Tô Nhã châm chọc.
Vậy không bằng nói rõ, dù sao sau này cũng không gặp nhau nhiều, không cần phải che giấu cái gì.
Tô Nhã cười nói: “Xem ra tin tức của mấy người Triệu Hải không chính xác, còn tưởng anh sống tệ hại lắm, không ngờ bây giờ đã vượt trội như thế rồi”
Lúc này Tống Văn Văn đi tới, quả nhiên trang điểm xong trông càng xinh đẹp hơn.
Cô ta tươi cười không ngừng nhìn về phía Lý Phàm, lúc ngôi xuống còn cố ý kẹp chân làm dáng, nói: “Anh đẹp trai, có cơ hội dẫn chúng tôi đến cửa hàng của anh ngồi một lát đi, dạo này tôi vừa khéo rảnh rỗi, anh hẹn tôi ra ngoài chơi cũng được”
Câu nói này khiến Lý Phàm hoảng sợ.
Người phụ nữ này trắng trợn thế à?
Đây chẳng phải nói rõ là đang quyến rũ mình sao.
Tô Nhã cười ha ha, chế nhạo: “Lý Phàm, nói mới nhớ liên hoan nhân viên cũ mấy lần trước anh không đến gì cả.
Dù mọi người đều đã nghỉ việc ở Spa Đình Mỹ, nhưng dù gì cũng từng là đồng nghiệp. Lần này anh phải đến đấy, vừa khéo mấy người Triệu Hải thuê phòng bao ở Quan Nhân Đường, anh không thể từ chối nữa đâu”
Lý Phàm hơi ngạc nhiên: “Hôm nay à?”
Tô Nhã gật đầu nói: “Đúng thế, mấy người Triệu Hải không thông báo với anh à?”
Liên hoan nhân viên cũ hai lần trước Lý Phàm có nhận được thông báo, nhưng anh đều từ chối.
Dù sao địa vị của anh ở nhà họ Cố rất thấp, còn mình và mấy người Triệu Hải cũng không thân thiết lắm, đi tới cũng chỉ xấu hổ lúng túng thêm.
Trước đây Triệu Hải là quản lý của Spa Đình Mỹ, quan hệ với Lý Phàm cũng không tệ lắm, nhưng sau đó vì một vài chuyện mà cãi nhau âm ï.
Cho nên lần này bọn họ không hề thông báo với Lý Phàm.
Không ngờ hôm nay lại gặp phải.
Thật sự hơi vượt ngoài dự đoán của mọi người.
Tô Nhã thấy Lý Phàm chần chừ, vội nói: “Nếu mọi người đã gặp nhau rồi thì đi cùng đi, cũng đã lâu không gặp rồi. Dù sao đều là bạn cũ, tập trung lại với nhau cũng vui mà”
Thật ra trong lòng Tô Nhã vẫn đang tính toán mượn lần liên hoan này rút ngắn khoảng cách với Lý Phàm.
Dẫu sao bây giờ anh cũng đã mở một cửa hàng, tiêu một lần một tỷ năm trăm triệu cũng không tiếc, xem ra là có không ít tiền.
Lý Phàm sờ mũi, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Được rồi”
Dù sao thấy bây giờ anh cũng không bận chuyện gì, hơn nữa bữa tối dưới ánh nến với Cố Họa Y cũng là tối mai, không vội.
Ngồi ở quán cà phê thêm một lát, Tô Nhã và Tống Văn Văn mới dẫn Lý Phàm đến quán karaoke ở gần trung tâm mua sắm.
“Mấy người Triệu Hải đang hát ở đây, hát xong mới đến Quan Nhân Đường” Tô Nhã nói, còn chủ động kéo tay Lý Phàm, nhướng mày ra vẻ thần bí nói: “Lý Phàm, anh biết gì không, gần đây Triệu Hải cũng mở một cửa hàng, cũng là làm đẹp, nghe nói nửa năm đã lời được mười lăm tỷ, chuẩn bị mở ba tiệm ở Hán Thành! Buổi liên hoan nhân viên cũ là do anh ta sắp xếp”
Lý Phàm rất để ý chuyện Tô Nhã kéo lấy tay mình, đương nhiên anh hiểu rõ người phụ nữ này đang nghĩ gì.
Anh lễ phép đẩy tay Tô Nhã ra, lắc đầu nói: “Triệu Hải… cũng mở tiệm rồi à? Lâu rồi chúng tôi không liên lạc”
Tô Nhã thấy Lý Phàm đẩy tay mình ra thì sắc mặt hơi khó coi, không ngờ tên chết tiệt Lý Phàm này lại không biết điều như thế.
Cho nên, sắc mặt Tô Nhã trở nên lạnh lẽo, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng, khoanh tay trước ngực, khiến bộ ngực to càng to hơn: “Lúc trước không phải hai người thân thiết lắm à, sao, xích mích rồi hả? Xem ra lời đồn không sai chút nào nhỉ”
Tô Nhã biết rõ lúc trước ở Spa Đình Mỹ, Lý Phàm, Triệu Hải và Vương Siêu là anh em tốt, được gọi là Tam Kiếm Khách, như hình với bóng.
Bây giờ bọn họ không còn liên lạc nữa chắc chắn là xích mích vì chuyện của Cố Họa Y.
Nghe đồn Triệu Hải thích Cố Họa Y, sau đó cãi nhau với Lý Phàm một trận, còn lý do cụ thể, người ngoài không ai biết được.
Ha ha, đồ đê tiện Cố Họa Y kia đúng là hồng nhan họa thủy.
Lúc này, Tống Văn Văn cũng đến gần muốn hóng hớt.
“Ấy, Triệu Hải hai người nói là ai thế? Mở cửa hàng lời được mười lăm tỷ ư?” Tống Văn Văn lắc lư cái đầu nhỏ, có vẻ rất kích động.
Lý Phàm lắc đầu, thở dài nói: “Không biết, lâu rồi không có liên lạc.
Trong lòng Tô Nhã tựa như gương sáng, lắc đầu không nói gì.
“À, đúng rồi, bây giờ anh còn liên lạc với Vương Siêu không, cả Thẩm Dương nữa, các anh cũng không liên lạc nữa à?” Tô Nhã ngạc nhiên hỏi.
Tống Văn Văn nghe vậy thì nhíu mày, oán trách: “Lý Phàm, sao tôi thấy anh không ở chung được với ai cả vậy, đừng nói anh có vấn đề gì nhé?”
“Ha ha, tôi và Vương Siêu vẫn còn liên lạc, nhưng Thẩm Dương thì không. Thật ra con người tôi không thích giao thiệp lắm, có một hai người bạn tốt là được rồi” Lý Phàm giải thích.
Vương Siêu là người duy nhất xem mình như anh em.
Lần trước vay tiền, anh ta lập tức đưa sáu trăm triệu.
Dù sao đó bị bạn gái Triệu Di Giai của anh ta ngăn lại, nhưng trong lòng Lý Phàm nhớ kỹ cái ơn này.
Có thời gian sẽ tìm Vương Siêu tâm sự, hỏi xem giấc mơ của anh ta là gì.
Ba người nhanh chóng đi tới bên ngoài phòng bao của KTV, từ bên ngoài đã có thể nghe thấy tiếng gào như giết heo.
Nhưng tiếng cổ vũ lại nghe cực kỳ gượng gạo.
“Ha ha, giọng hát này của Tổng Giám đốc Triệu hoàn toàn có thể tham gia The Voice rồi!”
“Đúng đó, giống hệt như bản gốc lúc, tôi cũng xin chịu thua”
“Không ngờ Tổng Giám đốc Triệu của chúng ta đa tài nhiều tiền, còn đẹp trai nữa, đủ điều kiện làm một cao phú soái* rồi!
*Cao phú soái: Ý chỉ người cao †o, đẹp trai, giàu có.
Đám người nịnh bợ tâng bốc, Lý Phàm nghe mà thấy cực kỳ gượng gạo, chỉ có thể cười ha ha.
Tô Nhã đi đầu đẩy cửa bước vào, nói với người trong phòng bao: “Mọi người, hôm nay có một bạn cũ đến đây đấy: Phòng bao trở nên yên tĩnh, đèn led đủ loại màu sắc chớp lóe, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Lý Phàm đứng sau lưng Tô Nhã.
Lạnh lùng.
Yên tĩnh.
Xem thường.
Chỉ có một vài người cười như không cười giễu cợt: “Mẹ nó! Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là con rể ngoan của nhà họ Cố, Lý Phàm”
“Ha ha, sao tên vô dụng này lại đến đây? Còn con rể ngoan nữa, ngay cả con chó cũng không bằng ấy chứ”
“Lý Phàm, anh nhàm chán vậy, mấy lần trước không đến mà lần này lại đến à. Sao vậy, làm ăn không được muốn tìm mấy anh đây giúp đỡ sao?”